Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 66: Sự đáng sợ của trận pháp sư



Là một thành viên trong đội chuyên gia khảo cổ,hắn có đôi mắt tinh tế và tư duy khác hẳn người thường,vậy nên ngay cả những chi tiết nhỏ mà người khác bỏ qua cũng khiến hắn thấy chú ý.

Thứ nhất,điều dễ trông thấy đó là khu vực hầm động này là một ngõ cụt,điều này vốn là không thể nào,bởi vì nếu theo tấm bản đồ trên tay hắn thì nơi này đáng lẽ phải có một lối dẫn ra chỗ khác mới đúng,động phủ này tất cả các nơi có cơ duyên đều thông với nhau.

Thứ hai,khi hắn tiến đến đoạn vách đá mà đáng lẽ ra nơi này là lối ra thì quả thật thấy có điểm khác thường,hắn đánh thử một quyền vào thì bị bật ra ngoài,nắm đấm va chạm vào một thứ gì đó như một bức tường cứng chắc nhưng lại rất đàn hồi,rõ ràng khi đánh vào động đá bình thường thì không thể như vậy được,thứ này giống như hắn từng va chạm qua.

- Đúng rồi,là nó.

Lý Kỳ Phong giật mình sửng sốt nhớ ra,khi hắn bị gã Tuyệt Vô Mệnh nhốt lại trong trận pháp,đánh vào bức tường chắn cũng có cảm giác thế này,theo như lời tên kia nói thì đây hẳn là một loại trận pháp phòng thủ hoặc vây khốn,nó là một khốn trận.

Nơi này đã bị ai đó sử dụng trận pháp.

Lý Kỳ Phong không nghĩ ngợi nhiều nhanh chóng đưa ra kết luận này.

Trước mắt hắn bây giờ chỉ là vách đá thông thường nhưng kỳ thật là không phải như vậy,chỗ này chắc chắn có người động tay chân,là một ảo trận kết hợp cùng khốn trận.

Sở dĩ hắn liên tưởng ngay đến điều này là bởi vì nó giống như trận pháp hắn dùng để trốn khỏi hắc kim hùng truy sát,ảo trận là loại trận pháp ngụy trang che giấu,nếu ở bên ngoài nhìn vào thì khó nhận ra điểm bất thường.

Có vẻ như ai đó đã dùng trận pháp để che giấu nơi này để thanh ngân lam thảo phát triển,đồng thời cũng muốn độc chiếm,việc phá bỏ trận pháp cũng đồng thời đắc tội người này.

Trận pháp sư quả thực là một nghề nghiệp vô cùng đáng sợ.

Nhưng hắn cũng không ngại đắc tội với y,cơ duyên đều là của mỗi người,làm gì có chuyện ngươi muốn độc chiếm là được,có trách thì trách ngươi quá đen,gặp vào đúng thời điểm thảo dược chưa thuần thục mà thôi.

Nhìn trận pháp phía trước,sắc mặt Lý Kỳ Phong vô cùng âm trầm,hắn không hiểu về trận pháp nên muốn phá bỏ là điều rất khó.

Muốn phá giải được trận pháp chỉ có hai cách,một là dùng sức mạnh trực tiếp phá nát,nhưng điều này đối với hắn hiện tại là không được,thực lực của hắn quá kém.

Vậy là chỉ còn cách thứ hai,tìm ra mắt trận.

Dù là loại trận pháp nào đi chăng nữa thì nhất định sẽ có mắt trận,nó là trung tâm của trận pháp,chỉ cần phá bỏ mắt trận thì trận pháp sẽ sụp đổ.

Nói thì nói như vậy nhưng muốn tìm được mắt trận không hề dễ,nếu không thì trận pháp sư quá không đáng giá rồi,huống hồ nơi này còn có một ảo trận che giấu,độ khó tăng lên gấp bội.

Lý Kỳ Phong cau mày suy nghĩ,hắn nhớ lại lúc tên kia bày ảo trận,lúc đó y chỉ ném ra mấy viên đá trông có vẻ tầm thường,nhưng bây giờ nghĩ lại thì có khả năng mấu chốt chính là chúng,một trong số chúng là mắt trận.

Hắn dùng thần thức tra xét lại từng nơi trong hầm động này,khi đảo qua đảo lại vài lần,ánh mắt hắn lóe sáng thốt lên.

- Ây..

Cách chỗ hắn không xa,trên vách đá có một điểm gồ ghề bất thường,Lý Kỳ Phong tiến lại gần quan sát càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Động phủ bằng đá này hẳn là được vị cường giả kia dùng vũ khí sắc bén như đao kiếm tạo thành,những dấu vết trên vách đá hầm động chính là bằng chứng cho điều đó.

Vị cường giả này đục,khoét,cắt đá tạo thành một động phủ,việc này có thể so sánh tương tự như hắn dùng kiếm tạo một nơi trú ẩn trong thân cây to vậy.

Điều khiến hắn sợ hãi chính là vị cao thủ này tạo nên một động phủ rộng lớn trên núi đá,việc này chân khí và thể lực phải hùng hậu đến mức nào mới có thể làm được.

Quay lại vấn đề chính,những dấu vết sắc bén trên đá tạo thành một lớp cắt hoàn mỹ,tuy rằng có vài nơi mấp mô nhưng vết cắt do đao kiếm rất dễ phân biệt,chúng có lớp cắt bằng phẳng,bên ngoài cạnh thì sắc nhọn.

Vậy mà bây giờ có một chỗ bề mặt vách đá lồi ra trông như mỏm đá,thế thì không đúng rồi,vũ khí sắc nhọn thì không thể tạo ra vết như vậy được.

Lý Kỳ Phong không chần chừ tung ra một quyền vào nơi này.

- Bùm....

Lý Kỳ Phong kêu lên một tiếng đau đớn bị một luồng sáng vô hình đả thương bắn ngược ra ngoài,hắn đứng dậy ôm lấy bàn tay bị thương,trên nắm tay hắn đã rách một mảng,máu chảy đầm đìa.

“Ồ”

Khi hắn nhìn về chỗ cũ,mỏm đá kia đã biến mất,thay vào đó là một mẩu ngắn như khúc cây bị cắm vào đá,chỉ lồi ra ngoài mặt đá khoảng ba tấc,khúc cây kia đang phát ra quang mang sắc bén,chính nó là thủ phạm đả thương hắn.

- Đây không phải là mắt trận đi.

Lý Kỳ Phong khẽ nhăn mặt đau đớn lắc đầu nói.

Hắn nhớ tên kia ném ra vài viên đá là có thể tạo thành một trận pháp,giả sử những viên đá chính là vật liệu tạo thành trận pháp,theo suy nghĩ bắc cầu thì khúc cây này cũng có thể là một vật liệu của trận pháp.

Mặc dù một hòn đá hay một khúc cây có thể tạo thành một trận pháp nghe có vẻ ngớ ngẩn,nhưng vì không biết về trận pháp sư nên không thể dùng lối suy nghĩ thông thường được,giống như hắn là luyện dược sư cũng vậy,lúc đầu hắn đâu có tin một cái cây thảo dược lại có thể biến thành một viên đan dược,thế giới này cái quái gì cũng có thể xảy ra.

Lý Kỳ Phong dùng chân khí bao phủ vết thương tạm thời cầm máu,ánh mắt lại tiếp tục quan sát những nơi khác trong động phủ.

...

Trong khi Lý Kỳ Phong đang tìm cách phá giải trận pháp,nhóm người của Vũ Mục chạy ra ngoài lại bị mắc bẫy vây khốn không thể thoát thân,và người gài bẫy bọn họ không phải ai khác chính là Tuyệt Vô Mệnh.

- Tiểu tặc vô sỉ,ngươi đã giở trò quỷ gì??

Tần Quỳnh đỏ mắt gào thét,lão nhớ rõ ràng lúc đầu nơi này đâu phải như vậy.

Sắc mặt hai người khác cũng vô cùng tức giận và khó coi,đặc biệt là Vũ Mục,lão nhớ tên tiểu tử này đã cùng với một kẻ khác đột nhập vào nhà lão,khoắng sạch bảo tàng y cất giữ bao nhiêu năm,thù hận này sâu như biển,ánh mắt lão đỏ lừ như muốn ăn tươi nuốt sống thiếu niên ngay lập tức.

Tuyệt Vô Mệnh cười tiêu sái,thiếu niên nhàn nhã lôi ra một cái quạt trắng khẽ phe phẩy đáp:

- A..ta chỉ tùy tiện thay đổi cấu trúc trận pháp ở đây thôi mà,cũng không có gì đặc biệt ghê gớm.

- Ngươi là trận pháp sư??

Trương Sơn kinh hãi nói sắc mặt cơ hồ là không tin,lão đỏ mắt rống giận:

- Đừng nói láo,mấy trận pháp này không phải thứ mà ngươi có thể thay đổi được.

- Phàm nhân ngu muội,ngươi cho là bổn đạo gia nói láo.

Tuyệt Vô Mệnh giống như nghe được chuyện nực cười nhất thiên hạ,hắn ta là ai cơ chứ,không ngờ đến nơi nghèo nát này lại bị khinh thường đến vậy,thiếu niên nổi điên lên phun một ngụm nước bọt ra hung hăng nói:

- Bổn thiếu gia không ngại nói cho ngươi biết,ở đây có hai trận sát trận tứ phẩm,một khốn trận tứ phẩm,tất cả bao gồm một trăm hai mươi điểm trận cấu tạo thành,nếu muốn phá trận xin mời cứ tự nhiên.

Tuyệt Vô Mệnh khép cánh quạt lại,ánh mắt kiêu ngạo nhìn ba người,một tay còn đưa ra động tác mời chào.

- Lão phu mới không tin.

Tần Quỳnh lão giả đỏ bừng mắt rút vũ khí lao về phía một điểm trận kỳ chém ra một kiếm.

- Bình tĩnh,Tần huynh!!

Vũ Mục hô lên một tiếng nhưng vẫn không kịp.

- Roẹt..bùm..bùm...rắc...

Tần Quỳnh kêu lên một tiếng đau đớn,y bị trận pháp đả thương bật ngược ra ngoài,thanh kiếm sớm đã bị vỡ vụn,lão phun ra một máu đỏ chót,khí tức suy yếu đi vài phần.

- A..vị lão ca này quả nhiên khí phách,chỉ tiếc là hơi đen,đoán nhầm mắt trận rồi,hắc hắc.

Tuyệt Vô Mệnh vỗ tay “bộp bộp” thần sắc dường như rất cao hứng,nhiệt liệt hoan nghênh.

Vũ Mục và Trương Sơn thì không cao hứng nổi,sắc mặt vừa xanh vừa đỏ,tức giận và sợ hãi đan xen.

Bọn họ có biết một chút thông tin về trận pháp sư,nghe nói muốn tạo thành một trận pháp thì phải cần rất nhiều linh thạch làm năng lượng,ngoài ra còn cần nguyên liệu luyện khí đặc thù,phương hướng,góc độ nhất định phải chuẩn xác,nếu không sẽ không tạo thành trận pháp được.

Trận pháp đơn giản nhất gồm ba nguyên liệu tạo thành,cứ một nguyên liệu được gọi là một điểm trận.

Trong ba điểm trận này chỉ có một điểm được gọi là mắt trận dễ công phá,còn lại hai điểm khác đều là tấm sắt,tu sĩ đánh phải sẽ bị trận pháp phản phệ,tổn thương nghiêm trọng.

Trận pháp càng cao,điểm trận càng nhiều,xác xuất tìm thấy mắt trận càng khó,tiêu tốn linh thạch và nguyên liệu trận pháp cũng nhiều hơn.

Trận pháp nhất phẩm gồm năm điểm trận,nhị phẩm là mười điểm trận,tam phẩm là hai mươi,tứ phẩm là bốn mươi,mỗi một phẩm cấp tăng lên độ khó tăng lên gấp đôi so với bậc trước đó,mà mắt trận thì không thay đổi,một trận pháp chỉ có một mắt trận.

Thử nghĩ mà xem,một khốn trận tứ phẩm xác xuất tìm thấy mắt trận là một phần bốn mươi,nếu đánh hụt thì sẽ bị trận pháp đả thương,trận pháp phẩm cấp càng cao,phản phệ càng mạnh,thậm chí là mất mạng,hơn nữa bên trong khốn trận còn có hai sát trận,nếu chẳng may chạm phải sát trận thì không cần phải nói nữa rồi.

Nhìn biểu lộ sợ hãi trên gương mặt ba lão giả,thiếu niên nở nụ cười đắc ý và hài lòng.

“Hừ..hừ...dám coi thường bổn đạo gia,không cho các ngươi biết sự lợi hại của ta thì không được rồi”

Trương Sơn nghi ngờ nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt mềm mỏng nói:

- Vị tiểu huynh đệ này,chúng ta hình như không có đắc tội ngươi,vì sao lại muốn giam giữ bọn ta??

Trương Sơn chưa từng gặp qua thiếu niên trước mặt,tất nhiên bọn họ không có lý do thù hận nhau,một người có thể thay đổi điểm trận,dùng trận pháp để vây khốn bọn họ thì nhất định là một cao thủ trận pháp,huống hồ y còn là một thiếu niên trẻ tuổi bất phàm,tiềm năng vô tận,lão ta không từng đắc tội qua loại người này mới đúng chứ.

Vũ Mục lão giả cùng lúc đờ người ra,lão căm phẫn hét lên:

- Đúng thế,tiểu oa nhi,lão phu cũng không đặc tội ngươi,vì sao ngươi lại cướp sạch tài sản của ta??

Tuyệt Vô Mệnh “hừ” một tiếng,ánh mắt tức giận nói:

- Chó má,mấy lão già các ngươi hèn hạ vô sỉ,ỷ lớn hiếp nhỏ,bóc lột,giết người cướp của,không chuyện xấu gì không làm,lại còn dám đứng trước mặt ta nói chuyện đạo lý,ta nhổ vào!!

- Đạo gia ta hành hiệp trượng nghĩa bao nhiêu năm,chuyên cướp giàu chia nghèo,thấy chuyện bất bình nào dám làm ngơ,không ngờ ta mới chỉ lấy của các ngươi có một chút đồ vật coi như giải bớt nghiệp,vậy mà đám người các ngươi lại đuổi giết ta,đây không phải thù hận thì là gì??

Thiếu niên càng nói càng tức giận,đối với y bị người ta đuổi giết là một chuyện rất mất mặt,hơn nữa lại còn có lòng tốt lại không được báo đáp nữa chứ.

Sắc mặt ba lão giả tím tái vô cùng phẫn hận,đây rõ ràng là một kẻ ăn cơm nhà,vác tù và hàng tổng,chuyện không mắc mớ đến ngươi sao ngươi cứ xen vào làm gì??

Lão giả Vũ Mục phun ra một ngụm máu vì tức tối,thần sắc càng thêm suy nhược nói:

- Vậy ngươi nhốt chúng ta ở đây làm gì??tài sản của chúng ta đều bị ngươi vơ vét hết rồi??

- A..cái này ta biết,hai lão già các ngươi ta đều giải bớt nghiệp cho rồi,còn lại chỉ có ngươi!!

Tuyệt Vô Mệnh ngón tay chỉ thẳng vào người Trương Sơn cười hắc hắc:

- Ta thấy lão già ngươi hắc khí lan tràn ấn đường,nghiệp chướng còn nặng nề hơn,mà việc này cùng với thanh huyền kiếm trên người lão vạn phần có liên quan,nếu không thanh trừ chắn chắc là tử khí bao trùm,thậm chí còn có thể liên lụy đến người bên cạnh a…

“Cẩu thí,chúng ta tin ngươi mới là lạ đó”

Tần Quỳnh và Vũ Mục hai người vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn thiếu niên.

"** nó,ăn cướp thì nói luôn là ăn cướp đi cho nhanh,lại còn giả vờ giảng giải đạo lý,dài dòng văn tự nãy giờ,nào là nghiệp quật,nào là nhân quả luân hồi,con ** nó khinh người quá đáng,cơ mà chúng ta thích"

Hai người liếc mắt về phía Trương Sơn với mắt đồng tình,lại như đang cười trên nỗi đau của người khác,thanh huyền kiếm quả thực là một bảo tàng,hơn nữa bọn họ cũng đã từng bị trộm qua,bây giờ thấy y cũng bị đánh cướp trong lòng không khỏi có cảm giác cân bằng,đồng bệnh tương liên.