Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 87: Lên đường



- Bá mẫu,người là tu sĩ??

Tuyệt Vô Mệnh đột nhiên nói một câu đầy nghi ngờ,lúc này chỉ có hai người ở trong phòng,Lý Kỳ Phong với Huỳnh Thiếu Bảo vừa mới ra ngoài.

Nữ tử liếc nhìn thiếu niên trước mặt cũng không giấu diếm liền gật đầu.

Tuyệt Vô Mệnh nghe vậy liền lấy ra một lọ thuốc,đây là lọ bạch lộ ngọc ngân hoàn của hắn lúc trước,thiếu niên lấy ra một viên đưa cho nữ tử nói:

- Bá mẫu,viên đan dược này trị thương rất tốt,bá mẫu uống nó vào đi.

Nữ tử vô cùng ngạc nhiên,nàng ngay lập tức nhận ra viên đan dược này,vừa mới định trả lại thì thiếu niên kia đã đi ra ngoài rồi.

Tuyệt Vô Mệnh vừa đi ra ngoài thì thấy Lý Kỳ Phong hai người đi vào liền ngạc nhiên nói:

- Hai người các ngươi vừa đi đâu thế??

Lý Kỳ Phong thản nhiên đáp:

- Chúng ta vừa thả con thiểm thử kia đi,dù sao nó cũng hết tác dụng rồi.

Thiếu niên nghe được câu này liền đỏ bừng mặt lên mắng:

- Ngu ngốc,ai bảo ngươi thả nó đi,có biết nó quý giá như thế nào không??

Lý Kỳ Phong ngẩn người nói:

- Thì không phải ngươi nói là nó chỉ có thể cho ra một giọt máu hay sao??

Tuyệt Vô Mệnh nghe được câu này liền tức giận đến run rẩy cả người,sắc mặt vô cùng khó coi nói:

- Đương nhiên một lần chỉ có thể cho ra một giọt,nhưng nếu cho nó ăn thì nó sẽ sớm hồi phục thôi,huống hồ con thiểm thử đó ít nhất phải bán được một vạn linh thạch thượng phẩm.

Đầu óc Lý Kỳ Phong như muốn nổ tung,một vạn linh thạch thượng phẩm thì bằng bao nhiêu linh thạch hạ phẩm,hắn còn chưa nhìn thấy linh thạch trung phẩm bao giờ,huống chi còn là linh thạch thượng phẩm,nó còn cao hơn linh thạch trung phẩm một bậc.

Hắn run rẩy nói:

- Nó thật đắt như vậy sao??

Tuyệt Vô Mệnh nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ:

- Chẳng nhẽ ngươi cho rằng cái giá của vạn độc bất xâm là rẻ,hơn nữa đây mới chỉ là con non,máu của nó vẫn còn hạn chế,nếu gặp phải ngũ sắc thiềm thử trưởng thành thì cái giá của nó không còn rẻ như vậy đâu.

Lý Kỳ Phong nuốt xuống một ngụm nước bọt,ánh mắt của hắn đỏ bừng lao vội ra ngoài tìm kiếm,Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy cũng chạy ra theo,cái giá này đáng để tìm một phen.

Cuối cùng sau hơn hai canh giờ lần mò suốt đêm,bọn họ đành mang gương mặt thất vọng đi vào.

Huỳnh Thiếu Bảo xấu hổ cúi đầu nói:

- Vô Mệnh đại ca,việc này không trách Phong đại ca được,con thiểm thử đó đã cứu mẫu thân của đệ nên đệ mới thương tình thả nó đi,thật xin lỗi huynh.

Tuyệt Vô Mệnh nghe Thiếu Bảo nói như vậy lông mày khẽ giãn ra,y cười nói:

- Không sao,nếu đệ đã thả nó thì đương nhiên ta không trách đệ...phải rồi..

Sắc mặt y đột nhiên trở nên nghiêm túc nói:

- Mẫu thân của đệ bây giờ cũng khỏi bệnh rồi,đệ có muốn đi cùng chúng ta không,bọn ta đang trên đường đến học viện Lam Nguyệt.

Huỳnh Thiếu Bảo nghe y nói như vậy ánh mắt khẽ lóe lên một tia kích động nhưng rồi lại cụp xuống lắc đầu:

- Xin lỗi hai vị đại ca,đệ thật sự..

- Bảo nhi??

Một giọng nói vang lên cắt ngang lời của thiếu niên.

Lý Kỳ Phong ba người quay mặt lại thì bỗng ngẩn người,ánh mắt kinh ngạc như nhìn thấy quỷ vậy.

Đứng trước mặt bọn họ là một nữ tử vô cùng kiều diễm,gương mặt trái xoan của nàng trắng nõn không tỳ vết,những vết sẹo khó coi kia đã biến mất hoàn toàn lộ ra một gương mặt với ngũ quan hoàn hảo,cái vết bướu trên cổ nàng cũng biến mất,thay vào đó là cái cổ thon dài trắng ngần.

Nữ tử chỉ mặc một bộ y phục đơn giản nhưng khí chất lại rất nổi bật,với bộ dạng này không ai có thể nghĩ rằng nàng là một nữ tử hơn ba mươi mà chỉ là một thiếu nữ đôi mươi,khuôn mặt kia thật sự quá trẻ,quả thật là nghiêng nước nghiêng thành.

Huỳnh Thiếu Bảo ngơ ngác nói:

- Nương thân,người thật đẹp.

Lý Kỳ Phong hai người cũng gật đầu đồng ý,bọn họ thật sự bất ngờ với nhan sắc của nữ tử trước mặt.

Nữ tử khẽ nở một nụ cười như muôn hoa đua nở,nàng nói:

- Bảo nhi,con hãy vào trong nhà một chút,ta muốn nói chuyện riêng với hai vị thiếu hiệp.

Huỳnh Thiếu Bảo tuy rằng có rất nhiều điều muốn nói nhưng cũng đành cúi chào rồi đi vào bên trong.

Nữ tử mỉm cười đưa tay nói:

- Hai vị tiểu huynh đệ,mời ngồi.

Lý Kỳ Phong hai người thi lễ một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống.

Thấy hai người đã ngồi yên vị,nữ tử mới mở miệng nói:

- Không giấu gì hai vị tiểu huynh đệ,bản thân ta vì có chút chuyện nên mới dặn Thiếu Bảo không được nói tung tích cho người khác,có điều gì thất lễ mong hai vị tiểu huynh đệ lượng thứ.

Lý Kỳ Phong khoát tay nói:

- Bá mẫu,cái này chúng ta hiểu mà.

Tuyệt Vô Mệnh lộ vẻ nghi ngờ,thiếu niên nghiêm nghị nói:

- Bá mẫu,ở cái tiểu vương quốc này có việc mà một cao thủ thiên biến cảnh cũng không thể giải quyết sao??

Nữ tử khẽ “ồ” lên một tiếng,chân khí trong người phóng ra ngoài kinh ngạc nói:

- Vô Mệnh tiểu huynh đệ có thể nhìn ra cảnh giới của ta??

Lượng chân khí của nữ tử tùy ý phóng ra một chút mà Lý Kỳ Phong cảm tưởng như mình đang đối mặt với một trận cuồng phong vậy,cảm giác mình thật quá nhỏ bé.

Tuyệt Vô Mệnh vẫn thản nhiên nói:

- Chân khí hóa nguyên,hơn nữa lại có thể tùy ý điều khiển nguyên tố,nếu không phải thiên biến cảnh thì chí ít cũng là nguyên thần kỳ đỉnh phong.

Nữ tử khẽ gật đầu ngầm khen ngợi,nàng nói:

- Ta mới nghe nói hai vị tiểu huynh đệ muốn rủ Bảo nhi đi cùng có phải không??

Lý Kỳ Phong gật đầu nói:

- Bá mẫu,chúng ta thật sự quý mến Thiếu Bảo huynh đệ,mong bá mẫu cho phép đệ ấy đi cùng ta.

Nữ tử khẽ mỉm cười,thần sắc lộ vẻ hứng thú hỏi một câu:

- Ta để cho Thiếu Bảo đi theo hai người cũng được,thế nhưng hai vị tiểu huynh đệ đây có thể làm gì cho hài tử của ta??

Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây ánh mắt lóe lên,y nhanh miệng nói:

- Cái này bá mẫu yên tâm,ta có thể bảo vệ tốt cho đệ ấy,cho đệ ấy những tài nguyên tốt nhất,hướng dẫn đệ ấy tu luyện một cách tốt nhất.

Nữ tữ khẽ gật đầu ánh mắt nhìn về phía hắn nói:

- Còn Kỳ Phong tiểu huynh đệ thì sao??

Lý Kỳ Phong không cần nghĩ ngợi mà đáp luôn:

- Ta chỉ có thể dạy đệ ấy đạo lý làm người,tuy nhiên ta có thể đảm bảo với bá mẫu,một ngày nào đó nhất định sẽ dẫn đệ ấy lành lặn trở về.

Nữ tử nghe đến đây ánh mắt khẽ lóe lên một tia ngạc nhiên,nàng nói:

- Nghe Bảo nhi nói chính tiểu huynh đệ ngươi đã cứu nó,hơn nữa lại giúp đỡ hai mẹ con phàm nhân??

Hắn gật đầu thành thật đáp:

- Đúng là như vậy.

Nữ tử lộ vẻ hứng thú hỏi tiếp:

- Tại sao ngươi lại làm như vậy??ngươi với bọn họ đâu có quen biết??chẳng lẽ người nào gặp nạn nào ngươi cũng nhảy ra giúp đỡ sao??

Lý Kỳ Phong khẽ thở dài trong hồi niệm,sắc mặt của hắn lộ vẻ không được tự nhiên nhưng vẫn trả lời:

- Có một người đã nói với tiểu chất rằng:con người sống ở trên thế giới này phải biết chìa tay ra giúp đỡ nhau lúc khó khăn,không vì đạt được cái gì mà chỉ cần theo tâm mách bảo,nên giúp được thì giúp,nếu không có đủ thực lực thì có thể không giúp,dù sao cái mạng của mình mới là quan trọng.

- Câu nói này vẫn luôn vang vọng trong đầu vãn bối,từ đó đến bây giờ vãn bối luôn coi nó là chân lý sống của mình.

Nữ tử nghe hắn nói vậy liền lộ ra vẻ trầm ngâm như đang suy nghĩ,cuối cùng nàng mỉm cười nói:

- Kỳ Phong tiểu huynh đệ,ta quyết định giao hài tử của ta cho ngươi,ta chỉ có một yêu cầu đó là ngươi đã hứa được thì nhất định phải làm được.

Lý Kỳ Phong nghe thấy thế liền tỏ ra vui mừng,hắn nắm chặt tay lại,ánh mắt lộ vẻ kiên quyết:

- Bá mẫu yên tâm,việc ta hứa với bá mẫu nhất định sẽ làm được.

- Nương thân??

Huỳnh Thiếu Bảo mở toang cánh cửa ra sững sờ thốt lên.

Nữ tử thấy vậy liền đứng dậy nghiêm nghị nói:

- Bảo nhi,đi vào bên trong,ta cũng có chuyện muốn nói với con.

Nói rồi nữ tử quay sang lộ vẻ gượng gạo:

- Hai vị tiểu huynh đệ,ta muốn dặn dò hài tử vài câu,hai người đợi nó một chút.

- Vâng,bá mẫu cứ tự nhiên.

Khi thấy nữ tử đã đi vào bên trong,Tuyệt Vô Mệnh liền ngơ ngác nói:

- Tại sao bá mẫu lại giao người cho ngươi chứ không phải cho ta??

Lý Kỳ Phong cười cười,hắn ưỡn ngực lên rất khoa trương đáp:

- Đương nhiên là vì bản mặt này của ta uy tín hơn ngươi.

Tuyệt Vô Mệnh khinh bỉ nhìn hắn,thiếu niên chế giểu:

- Cái bản mặt của ngươi thì có gì đặc biệt,ném vào đám người sợ rằng cũng chẳng có ai nhận ra.

Lý Kỳ Phong nghe đến đây liền nổi giận,hắn cười lạnh:

- Ngươi thì làm sao mà hiểu được,gương mặt này của ta luôn tỏa ra bá khí ngươi hiểu không,đây là khí chất của người đứng đầu.

Thiếu niên nghe đến đây liền cảm thấy vô cùng chói tai,y phun một ngụm nước miếng xuống đất nhìn hắn với ánh mắt coi thường.

- Nương thân,ta thật sự không muốn đi,ta muốn ở lại cùng với người.

Huỳnh Thiếu Bảo cắn răng nói,gương mặt đỏ bừng bừng.

Nữ tử khẽ thở dài một hơi rồi nói:

- Bảo nhi,con cũng trưởng thành rồi,thế giới ngoài kia có rất điều tốt đẹp,ta cũng muốn con được nhìn thấy chúng.

Thiếu niên lắc đầu nói:

- Không,Bảo nhi muốn ở cùng với nương thân,Bảo nhi muốn chăm sóc người.

Nữ tử nhấn ngón tay lên trán thiếu niên cười nhẹ:

- Con quên rồi sao,ta bây giờ đã khỏi bệnh rồi,con cũng không cần ở cạnh ta nữa.

Vẻ mặt thiếu niên liền trở nên ngơ ngác,run rẩy nói:

- Nương,người không cần Bảo nhi nữa sao?

Nữ tử bật cười mắng:

- Đứa trẻ ngốc này,sao ta có thể không cần con cơ chứ,ý của ta là bây giờ con đã trưởng thành rồi,không cần ta bao bọc nữa,hãy đi ra thế giới rộng lớn ngoài kia,làm những chuyện mà mình muốn làm,giúp người mình muốn giúp,hãy là một người có ích,giống như phụ thân của con vậy.

Thiếu niên ngơ ngác nói:

- Phụ thân của con??

Ánh mắt của nữ tử trở nên hoài niệm,nàng ngậm ngùi nói:

- Đúng,phụ thân của con,ông ấy là một đại anh hùng rất mạnh mẽ,cũng chính vì thế mà ta mới bằng lòng vì chàng ấy làm tất cả.

Huỳnh Thiếu Bảo xiết chặt nắm đấm lại bừng bừng khí thế quyết tâm:

- Nương thân,Bảo nhi cũng muốn làm một người mạnh mẽ như phụ thân,Bảo nhi sẽ đi tìm phụ thân về cho người.

Nữ tử nghe thiếu niên nói như vậy liền sững sờ,nàng ôm trầm lấy thiếu niên nghẹn ngào nói:

- Bảo nhi của ta.

- Nương thân..

Huỳnh Thiếu Bảo vẫn lo lắng nói:

- Nương thân,Bảo nhi đi rồi người phải làm sao??

Nữ tử cười nhẹ,nàng dùng chân khí nhấc bổng cả cái giường bọn họ đang ngồi lên lơ lửng trên không trung,đây chính là thủ pháp “cách không ngự vật” mà chỉ có những tu sĩ rất mạnh mẽ mới làm được.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của hài tử,nàng cười cười:

- Bảo nhi xem,mẫu thân của con đâu có yếu đuối như con nghĩ.

Huỳnh Thiếu Bảo nuốt xuống một ngụm nước bọt,ánh mắt lộ vẻ sùng bái:

- Nương thân,người thật lợi hại,hóa ra người chính là lợi hại như thế.

Nữ tử hài lòng rồi khẽ đặt lại cái giường về vị trí cũ,nàng nghiêm túc nói:

- Học viện Lam Nguyệt ta cũng nghe nói đến,đó là một cái học viện rất tốt,nếu con theo hai vị đại ca đến đó thì nhớ học tập cho thật tốt,biết chưa??

Huỳnh Thiếu Bảo khẽ gật đầu,ánh mắt vô cùng kiên định.

Thời gian bây giờ cũng gần sáng,nữ tử tiễn ba người ra tận cổng,dặn dò thêm:

- Bảo nhi,dọc đường nhớ nghe lời của hai vị đại ca,cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nữa đấy.

Huỳnh Thiếu Bảo khẽ gật đầu,đôi mắt rơm rớm nghẹn ngào nói:

- Nương thân,Bảo nhi nhớ rồi,người cũng phải bảo trọng sức khỏe đấy.

Nữ tử gật đầu,nàng nhìn thẳng vào mắt hai người bọn hắn nói:

- Hai vị tiểu huynh đệ,nhờ hai người để ý đến Bảo nhi giúp ta,nó có lòng dạ quá thiện lương,ta sợ nó gặp thiệt thòi.

Tuyệt Vô Mệnh gật đầu vỗ ngực đáp:

- Bá mẫu yên tâm,chỉ cần có ta ở đây,nhất định sẽ không để Thiếu Bảo phải chịu chút thiệt thòi nào.

Lý Kỳ Phong nghiêm nghị,ánh mắt lộ vẻ sắc bén:

- Bá mẫu,việc vãn bối hứa với người nhất định sẽ làm được.

Nữ tử khẽ gật đầu,nàng phất tay nói:

- Thôi,ba huynh đệ lên đường đi.

- Bá mẫu,vậy chúng ta đi đây.

- Nương thân??

Huỳnh Thiếu Bảo run giọng nói,nữ tử khẽ gật đầu.

- Đi đi..

Thiếu niên liếc nhìn nữ tử một hồi lâu rồi quay người lại,khóe mắt y đã ướt đẫm nhưng ánh mắt lại đầy vẻ kiên cường.

Huỳnh Thiếu Bảo lau đi giọt nước mắt rồi hớt hải chạy theo Lý Kỳ Phong hai người bọn họ.

Nữ tử vẫn đứng trông ngóng từ xa,khi cả ba người bọn họ đã đi khuất,nàng mới thở dài thì thào:

- Bảo nhi của ta,nó rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.