Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 93: Đặt cược



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Kỳ Phong cười lên ha hả nói:

- Thế nào, đoán không ra đúng không, vậy thì mau gọi một tiếng đại ca đi ta xem thử??

Tuyệt Vô Mệnh nghe hắn nói như vậy bỗng sững sờ, tuy nhiên thiếu niên vẫn tỏ ra không phục.

Những đại lục tinh cầu bên ngoài tinh không quả thực quá nhiều, tùy tiện một tinh cầu đại lục nhỏ bé ít tiếng tăm thì thật sự là y không thể biết được, cho dù là những đại năng cũng không hề để tâm đến chúng, vậy thì lấy đâu ra kiến thức cho gã học.

Thiếu niên đỏ bừng bừng mặt cự cãi:

- Chuyện này, ta không phục, chúng ta đổi một phương pháp khác.

Lý Kỳ Phong cười lạnh nói:

- Hừ, sớm biết là ngươi sẽ nói như vậy, vậy mà cũng khoe cái gì ta cũng biết, dám chơi không dám nhận, đừng nói là ta, ngay cả Thiếu Bảo tiểu đệ cũng coi thường ngươi.

Huỳnh Thiếu Bảo nghe xong cũng cúi đầu xuống không nói gì, không khí xung quanh trở nên bất thường.

- Hừ, đạo gia có gì không dám nhận, lão nhị thì lão nhị.

Tuyệt Vô Mệnh bị hắn khích bác như vậy liền tức giận nói.

- Tốt.

Lý Kỳ Phong hô lên một tiếng, hắn dùng sức xé toạc ba cái chân của hắc quỳ ngưu ra đưa cho mỗi người một cái, chính bản thân hắn giơ cái chân đầy thịt lên vui mừng nói:

- Ta, lão đại Lý Kỳ Phong..

Tuyệt Vô Mệnh tuy rằng vẫn có vẻ vẫn không phục nhưng y cũng giơ lên nói tiếp:

- Ta, lão nhị Tuyệt Vô Mệnh…

Huỳnh Thiếu Bảo giơ lên cuối cùng cùng kích động nói:

- Ta, lão tam Huỳnh Thiếu Bảo.

- Chúng ta kết nghĩa huynh đệ tại đây, huynh đệ ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mọi người đoàn kết với nhau như huynh đệ ruột thịt...

Khi ba người đồng thanh hô xong, Huỳnh Thiếu Bảo mới nghi hoặc nói:

- Lão đại, chúng ta có phải cắt máu ăn thề không?? đệ nghe mẫu thân nói những người khác kết nghĩa huynh đệ là phải cắt máu ăn thề.

Lý Kỳ Phong khoát tay thản nhiên nói:

- Chúng ta không cần, huynh đệ ta khác bọn họ, nam nhi nhất ngôn cửu đỉnh, huống hồ huynh đệ sống với nhau thế nào thời gian sẽ trả lời, không cần phải vẽ vời vớ vẩn làm gì.

Huỳnh Thiếu Bảo khẽ gật đầu cũng không nói gì thêm nữa, ba người bọn họ bắt đầu nhập tiệc.

Thịt của con hắc quỳ ngưu này quả thực rất dai và nhiều năng lượng, ba người bọn họ đánh chén một bữa no say rồi lại tiếp tục lên đường.

- Oa...hóa ra đây là thế giới bên ngoài sao??

Huỳnh Thiếu Bảo kinh ngạc nói, ba người bọn họ vừa đi xuyên qua trận pháp để ra ngoài.

Lý Kỳ Phong gật đầu kích động nói:

— QUẢNG CÁO —



- Đúng vậy, thế nhưng chỗ này cũng chắc khác gì bên trong chỗ đệ đâu, đi đến kinh thành mới thật sự phồn hoa.

Lý Kỳ Phong ba người bọn họ tiếp tục lên đường, bọn họ tìm được một cái trấn rồi thuê lấy một cái xe cho đỡ phải đi bộ.

Yêu thú di chuyển rất nhanh, quãng đường gần một trăm dặm mà bọn họ vừa đi vừa nghỉ cũng chỉ mất một canh giờ là tới nơi.

Kinh thành chính là tâm điểm của vương quốc, độ xa hoa và rộng lớn còn vượt xa những thành trì khác nhiều lắm.

Cổng thành vô cùng rộng lớn và khí thế, tường thành màu đỏ cao chót vót, binh lính canh giữ cổng thành cũng rất mạnh, bọn họ đều có tu vi khai điền cảnh cao cấp, tuy nhiên Lý Kỳ Phong tinh ý nhận ra đám người này không có khí thế ác chiến như binh lính của thành Phong Kiều.

Bước qua cổng thành bọn hắn mới nhận ra sự khác biệt to lớn.

Nơi đây quả thật vô cùng xa hoa, đường đi vô cùng rộng rãi thênh thang, xe thú qua lại nườm nượp mà không hề chật chội, những ngôi nhà ở đây cũng rất lớn, tu sĩ với võ giả qua lại rất nhộn nhịp, hơn nữa còn có vẻ đông đúc nhiều hơn so với bình thường.

Có rất nhiều tán tu, đệ tử gia tộc khác nhau, nam thanh, nữ tú, bọn họ đều đi thành từng nhóm người qua lại, điều ngạc nhiên chính là những người này tuổi tác cũng chỉ giống bọn hắn nhưng tu vi ai nấy cũng đều trên khai điền cảnh, theo hắn thấy đám người này đến chín phần là đến tham gia cuộc thi khảo hạch vào học viện Lam Nguyệt.

- Thật nhiều người lợi hại..

Huỳnh Thiếu Bảo kinh ngạc thốt lên một câu, Lý Kỳ Phong cũng nuốt xuống một ngụm nước miếng khẽ gật đầu đồng ý, duy chỉ có Tuyệt Vô Mệnh là tỏ vẻ thản nhiên chẳng thèm lộ ra cảm xúc gì.

Đúng lúc này bọn họ thấy đám người kia vậy mà lại túm tụm lại một khách trạm lớn, bọn họ lớn tiếng tranh cãi, xô đẩy nhau cố chen vào bên trong, càng ngày người đến càng đông khiến nơi này rất là tấp nập.

Lý Kỳ Phong bọn họ cũng tò mò đi đến thử xem bọn họ đang làm gì, hắn kéo lấy một thiếu niên trẻ tuổi tò mò nói:

- Vị huynh đệ này cho ta hỏi chút, các ngươi tụ tập đông như vậy ở đây để làm gì thế??

Thiếu niên này bị kéo người lại liền tỏ ra cực kỳ bực mình, thế nhưng khi nhìn thấy ba người bọn họ vẫn thản nhiên đáp:

- Cái này mà các ngươi cũng không biết hay sao, chúng ta đang mua tin tức về cuộc khảo hạch sắp tới của học viện Lam Nguyệt, nghe người bán tin tức nói lần này học viện chỉ nhận có hai ngàn tân sinh viên, cơ hội cạnh quá khốc liệt, đương nhiên phải mua tin tức xem năm nay học viện ra đề khảo hạch như thế nào để còn biết trước mà đối phó chứ.

Lý Kỳ Phong bọn họ nghe y nói như vậy liền sửng sốt, hắn kinh ngạc nói:

- Thế chẳng phải là gian lận sao??

Thiếu niên nghe hắn nói xong liền cười lớn:

- Haha, vậy chắc là các ngươi đến tham gia khảo hạch lần đầu đúng không, chuyện mua bán tin tức này được học viện ngầm cho phép, hơn nữa, biết được thông tin khảo hạch chắc gì ngươi đã được thông qua.

Tuyệt Vô Mệnh buột miệng lạnh nhạt nói:

- Khó lắm sao??

Thiếu niên kia nghe được câu nói này liền tỏ ra tức giận mắng:

- Đâu chỉ là khó, mà còn gọi là cực kỳ biến thái, chính bản thân ta đây cũng là người vô cùng nổi trội trong thế hệ, vậy mà ta đi khảo hạch mấy lần rồi vẫn chưa thông qua, ngươi nói khó hay không khó??

Lý Kỳ Phong với Tuyệt Vô Mệnh thầm khinh bỉ gã mấy trăm lần, tu vi thì cũng chỉ là khai điền cảnh sơ cấp, chân khí vừa nhìn qua cũng rất mỏng manh, trăm phần trăm là tu chất kém, vậy mà cũng dám mở miệng nói người nổi trội trong cùng thế hệ, ta khinh.

- Thế nào lão đại, ngươi cũng tranh thủ vào mua tin tức đi, dù sao tư chất của ngươi cũng rất phế nha, ta sợ ngươi không qua nổi vòng sơ khảo, bị loại ngay ở vòng ngoài thì mất mặt lắm.

Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên nói, giọng điệu như kéo dài ra.

Lý Kỳ Phong làm sao mà không nhận ra tên này đang chế nhạo mình, hắn lạnh lùng đáp:

— QUẢNG CÁO —

Event

- Hừ, ta đương nhiên không làm mấy cái trò rẻ mạt đấy rồi, khảo hạch mà biết trước thì còn gì là hứng thú nữa, huống hồ ta tự tin rằng mình có thể thông qua dễ dàng.

Hắn đương nhiên là có tự tin, trước đây lão già viện trưởng kia từng nói với hắn học viện này không có yêu cầu tư chất, chỉ cần có tâm tính và ngộ tính vững vàng là được, mà riêng hai thứ này hắn lại rất tự tin.

- Thật không đó,nếu không thì ta với tam đệ vào học viện, lão đại lại ở ngoài một mình kể ra là cũng đáng thương lắm nha.

- Cút.

Lý Kỳ Phong tức giận đá cho tên này một cái.

Học viện Lam Nguyệt ngày kia mới bắt đầu khảo hạch, thời gian bây giờ cũng chưa đến tối, ba người bọn bây giờ không có chuyện gì làm đành phải đi dạo xung quanh thăm thú cho đỡ chán.

Đúng lúc này phía trước có tiếng hô lớn:

- Đặt cược đi, đặt cược đi, học viện Lam Nguyệt tuyển sinh, nếu có tự tin hãy mau đặt cược, ở chỗ chúng ta cược một ăn hai, cược hai ăn bốn, cược càng nhiều thắng càng lớn, Luyện Khí Các đứng ra làm lão đại chủ trì, bảo đảm uy tín tuyệt đối, cược đi..

Lý Kỳ Phong ba người liếc mắt nhìn sang quả nhiên thấy một nhóm người rất đông đang thi nhau đặt cược, lời qua tiếng lại rất là ồn ào.

Ánh mắt của Lý Kỳ Phong và Tuyệt Vô Mệnh sáng lên, hắn quay sang nói:

- Tam đệ, ngươi chờ chúng ta ở đây, ta với nhị đệ qua bên kia có chút việc.

Nói rồi hai người bọn họ nhào đến chen vào bên trong đám đông.

Lý Kỳ Phong liếc mắt nhìn vào cái bảng giá đặt cược thì liền cảm thấy ngạc nhiên, ở đây chia tỷ lệ thắng cược khác hẳn nhau.

Nếu đạt top 1000 đến 2000 tỷ lệ một ăn một, top 100 đến 999, một ăn hai, top 11 đến 99 tỷ lệ một ăn ba, nằm trong top 4 đến top 10 thì tỷ lệ một ăn bốn, top ba thì một ăn năm, top hai thì một ăn sáu, riêng đạt giải quán quân thì một ăn mười.

Lý Kỳ Phong hai người liếc mắt nhìn nhau cười đầy nham hiểm, bọn họ đồng thanh nói:

- Ta lấy top một.

Hắn tức giận nói:

- Ta là top một mới đúng, ngươi là lão nhị, ngươi chỉ nên nhận top hai thôi.

- Rắm chó, không phải lão đại luôn phải nhường sao, ngươi nhận top hai mới là đúng.

- Ta top một…

- Không...ta top một..

Lý Kỳ Phong hai người bọn họ chí chóe cãi nhau khiến đám người xung quanh há to miệng ngơ ngác hết lên.

Bọn họ chưa từng thấy ai khoa trương đến mức độ này, còn chưa tham gia khảo hạch đã xác định sẵn vị trí thứ nhất và thứ hai để đặt cược, là ngông cuồng hay là ngốc nghếch, bọn họ chưa từng thấy khảo hạch kia biến thái đến mức độ nào hay sao??

- Hahaha, lão chủ nhà cái, ta đặt bản thân ta đạt top một.

Lý Kỳ Phong nhanh tay ném ra một đống linh thạch lên bàn đắc ý nói, chỗ linh thạch này phải hơn hai vạn viên linh thạch hạ phẩm, chúng chất thành một đống nhỏ.

Đây là số linh thạch mà hắn nhận được sau khi chia số linh thạch bọn họ lấy được trong hầm mỏ, một cái hầm mỏ có bao nhiêu linh thạch thì hắn không biết, nhưng hắn biết chắc rằng nó phải nhiều hơn con số này nhiều lắm, thế nhưng tên kia lại nói cái mỏ này sắp hết, lại còn phải chia cho lão tam nên hắn chỉ nhận được bấy nhiêu.

Lý Kỳ Phong biết rõ mình bị chơi xỏ nhưng cũng không có chứng cứ nên đành ngậm ngùi nhận lấy.

— QUẢNG CÁO —



Nhìn đống linh thạch tỏa sáng lấp lánh trên bàn thế kia ánh mắt đám người xung quanh liền sáng bừng lên, bọn họ hận không thể lao lên mà cướp, chỗ này là một khoản tài phú không hề nhỏ một chút nào, ít nhất thì phải là một gia tộc cấp trung mới có thể lấy ra được, chẳng nhẽ thiếu niên này là phú nhị đại nào đó??

Tuyệt Vô Mệnh nhìn hắn đặt cược trước mình một bước sắc mặt liền trầm xuống, thiếu niên thở dài nói:

- Thôi, nhường ngươi hạng nhất,ta lấy hạng nhì vậy, trước tiên ta cũng chơi nhỏ một chút kiếm tiền uống trà vậy.

Nói rồi thiếu niên lấy trong nhẫn trữ vật ra một đống linh thạch còn lớn hơn hắn gấp năm lần ném chật kín bàn, khẽ thở dài nói:

- Cả nhà còn mỗi mười vạn linh thạch mang ra đặt tạm, ta cược bản thân ta đạt hạng hai.

- Ôi trời ơi, ta có nhìn hoa mắt không vậy??

- Cái quỷ gì thế này...

Đám người xung quanh hét lớn lên trong điên dại, hô hấp của bọn họ nghẹn lại như hít thở không thông, tròng mắt như muốn trợn lòi cả ra ngoài.

“Mười vạn linh thạch,con số linh thạch này thì ngay cả cao cấp gia tộc cũng không dám lấy ra đi, hai tên này rốt cuộc là ai vậy”

Tuyệt Vô Mệnh nhìn sắc mặt của đám đông liền tỏ ra đắc ý không thôi, tên này liên tục vuốt cằm như đang tận hưởng cảm giác được người ta chú ý.

“Cái đệch”

Lý Kỳ Phong nhìn số linh thạch mà tên kia vứt lên bàn đỏ bừng mặt tức tối, hắn không ngờ tên này lại ỉm đi nhiều linh thạch như thế.

Lão giả nhìn thấy hai thiếu niên trẻ tuổi vậy mà lại đặt cược lớn như thế thì cũng giật mình không thôi, tuy nhiên vụ làm ăn lớn như như thế này bọn họ cũng từng nhận qua, không việc gì phải e ngại cả, lão cười híp mắt nói:

- Cho hỏi hai vị công tử quý danh là gì, chúng ta sẽ ghi tên của hai vị vào đây, nếu ngày kia hai vị thông qua khảo hạch đúng là về nhất và về nhì thì có thể đến đây lĩnh giải.

Lý Kỳ Phong hai người bọn hắn cao giọng lớn tiếng đáp:

- Ta, Kỳ Phong, đặt hạng nhất.

- Ta, Vô Mệnh, đặt hạng nhì.

Lão giả gật gù nói:

- Tốt, hai vị công tử, chúc hai vị thông qua khảo hạch thành công.

Lý Kỳ Phong hai người không đáp lời, bọn họ nghênh ngang đi ra ngoài cùng Huỳnh Thiếu Bảo cả ba tiếp tục lên đường, sắc trời cũng đã tối, bọn họ muốn tìm một khách trạm để nghỉ ngơi.

Một tên tu sĩ đi đến bên cạnh lão giả liếc nhìn bọn hắn rời đi thì thầm nói:

- Vu lão, hay là chúng ta..

Vừa nói tên này còn làm động tác cứa cổ, lão giả thấy vậy liền hoảng hốt gõ vào đầu gã mắng:

- Thằng ngu này, Luyện Khí Các chúng ta danh tiếng như trời ban trưa, sao có thể làm chuyện dơ bẩn như vậy được, huống hồ ngươi tưởng bọn chúng đạt được hạng nhất, hạng hai dễ vậy sao?? vả lại chuyện này ta đã an bài rồi, bọn chúng sẽ thất bại thôi.

Lão giả nói xong còn nở một nụ cười quỷ dị khiến tên tu sĩ kia nổi cả da gà.