Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 95: Khổ nhục kế



Ánh mắt của Trần Hạo Viên liền sáng rực lên, thiếu niên vội vã nói:

- Huynh đệ, ngươi nói đi, ta đã sai ở đâu??

Tuyệt Vô Mệnh khẽ hắng giọng đáp:

- Chuyện này quá đơn giản, theo phỏng đoán của ta thì Điệp nhi cô nương chắc chắn là ghen tỵ với vị công chúa kia, thế nên bây giờ mới tỏ ra lạnh nhạt với ngươi.

Trần Hạo Viên ngơ ngác nói:

- Tại sao chứ?? ta đâu có thích vị công chúa kia, hơn nữa bọn ta cũng chỉ bàn về công việc, đâu có nói gì khác.

Tuyệt Vô Mệnh khẽ lắc đầu rồi thở dài nói:

- Ngươi không hiểu, nữ nhân ấy mà, nàng ta đương nhiên không biết các ngươi đang trò chuyện về công việc, lúc này trong mắt nàng ta chỉ nhìn thấy ngươi và vị công chúa kia trò chuyện rất vui vẻ, hơn nữa nữ nhân kia thân phận lại là công chúa, đối với ngươi cũng là môn đăng hộ đối, nàng đương nhiên là cảm thấy tự ti, muốn xa lánh ngươi rồi.

Trần Hạo Viên nghe tới đây dường như bắt đầu hiểu ra, y gõ vào đầu mình một cái thầm mắng mình ngu xuẩn rồi cười nói:

- Đa tạ vị nhân huynh này đã chỉ điểm giúp ta, bây giờ ta phải nhanh chóng đi giải thích với Điệp nhi đây.

- Chậm đã..

Tuyệt Vô Mệnh khoát tay nói, Trần Hạo Viên nghi hoặc đáp:

- Sao thế huynh đệ??

Tuyệt Vô Mệnh lạnh nhạt nói:

- Ngươi đi bây đi tìm nàng ta thì giải quyết được gì, dù sao nàng ta cũng không nghe ngươi giải thích, hơn nữa còn đóng cửa lại rồi, ngươi định phá cửa để vào chắc??

Vị thái tử kia thoáng ngẩn người trong giây lát, ngẫm nghĩ lại một lát gương mặt liền trở nên khó coi:

- Vậy, bây giờ ta phải làm thế nào bây giờ??

Tuyệt Vô Mệnh khẽ ngẫm một lát cũng tỏ ra khó xử nói:

- Cái này đối với ta thì quá dễ, biện pháp chỉ cần có một chữ soái, thế nhưng cái này đối với ngươi lại không được, hơn nữa các ngươi lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, nếu dùng tiền tài thì cũng không thích hợp.

Lý Kỳ Phong lúc này mới chen miệng vào nói một câu:

- Dễ ợt, đương nhiên là phải vận dụng một chút thủ đoạn hỗ trợ rồi.

Trần Hạo Viên ngạc nhiên nói:

- Vị huynh đài này, ngươi có cách.

Lý Kỳ Phong làm vẻ mặt tự đắc rồi ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên, một cách này của ta đương nhiên là khiến cho nữ tử kia phải chạy ra ngoài, hơn nữa còn bộc lộ cảm xúc mãnh liệt.

Tuyệt Vô Mệnh thấy hắn hớt tay trên của mình thì tức lắm, tuy nhiên lúc này y tạm thời chưa nghĩ ra cách nào nên cũng không mở miệng, trong lòng không ngừng trù ẻo hắn.

Vị thái tử kia nghe vậy mừng rỡ không thôi, y vồn vã nói:

- Vị huynh đài xin chỉ giáo.

Hắn chỉ tay ra ngoài trời, lúc này ngoài kia đã bắt đầu mưa phùn được vài hạt, rồi thản nhiên nói:

- Ngươi cứ ra ngoài kia rồi hét lớn một câu vào trong, nói rằng sẽ quỳ ở đây đến khi nào nàng ta chịu ra gặp mặt ngươi thì thôi, bây giờ trời thì đang mưa, ngươi lại là thái tử, hơn nữa lại là thanh mai trúc mã của nàng từ nhỏ, tất nhiên nàng ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.

Trần Hạo Viên nghe đến đây ánh mắt khẽ lóe lên đầy kinh ngạc, y không thể phủ nhận biện pháp này là rất hay, thế nhưng Tuyệt Vô Mệnh lại dè bỉu:

- Hừ, còn chưa chắc, nhỡ đâu nàng ta không chịu ra, ngươi lại phải dầm mưa mà quỳ thì cũng thật thê thảm, hơn nữa đây lại là kinh thành, nếu có người khác trông thấy rồi lại truyền ra ngoài thì với thân phận của ngươi ta e rằng...hắc hắc.

Lý Kỳ Phong cười nhạt phản bác:

- Đương nhiên chuyện này ta đã sớm nghĩ đến, hơn nữa ta đâu có bắt ngươi quỳ cho mỏi chân, việc của ngươi là ra kia hét lớn một câu rồi chạy vào đây mà nghỉ, lúc nào cánh cửa kia chuẩn bị mở ra thì ngươi lại ra ngoài, đỡ mệt nhọc.

Thấy vị thái tử kia vẫn còn đang phân vân hắn liền nói tiếp:

- Muốn nữ nhân tha lỗi cho ngươi thì ngươi phải làm cái gì thật đặc biệt, và phải khắc sâu vào lòng nàng ta, như thế nàng ấy mới tha thứ cho ngươi, chứ một chút danh tiếng ấy đã là gì, bây giờ ngươi cần một chút danh tiếng hay cần một nữ nhân bầu bạn với ngươi cả đời…

Trần Hạo Viên nghe hắn nói như vậy bàn tay liền nắm chặt, ánh mắt lóe lên sự kiên định nói:

- Được, ta đi làm.

Nói rồi vị thái tử trẻ tuổi này quả thực chạy ra trời mưa kia hét lớn:

- Điệp nhi, chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm, muội mau mở cửa ra đi, ta muốn giải thích với muội, nếu muội không ra, hôm nay ta quyết quỳ mãi ở đây không đi.

Vừa nói dứt lời thiếu niên liền núp vào mái hiên cổng, ánh mắt gã nhòm vào trong như xem xét tình hình, thuận tiện nếu có người đi ra thì cũng dễ phản ứng.

Quả nhiên một nén nhang sau Trần Hạo Viên nhìn thấy có bóng dáng một nữ tử đang đi ra, y vội vàng chạy ra rồi quỳ xuống đất.

Lúc này Lý Kỳ Phong liền chạy vội ra trút một chậu nước lên người y cười thản nhiên nói:

- Cứ quỳ đi, một chút đạo cụ mà thôi, như thế này mới giống đội mưa, nếu không quần áo ngươi khô như vậy nàng ta sẽ không tin đâu.

Trần Hạo Viên nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt không ngừng khen ngợi hắn nhanh trí, Lý Kỳ Phong cũng nhanh chân chạy vào núp ở gần đó xem tình hình.

Cánh cửa khẽ mở ra, đáng tiếc là người bước ra lại là nô tỳ của vị tiểu thư kia, nàng thấy vị thái tử trẻ đang quỳ dưới mưa, trên người quả nhiên ướt đẫm ánh mắt lóe lên một nét kinh hãi, tuy nhiên bề ngoài nàng ta vẫn lạnh nhạt nói:

- Điện hạ, tiểu thư sẽ không ra gặp ngài đâu, ngài đi về đi.

Trần Hạo Viên trông thấy vậy ánh mắt liền không tránh khỏi thất lạc, gương mặt gã đỏ bừng lên quật cường nói:

- Ngân Tú, ngươi vào nói với Điệp nhi rằng hôm nay ta sẽ quỳ mãi ở đây, đến khi nào nàng ấy chịu ra gặp mặt ta thì thôi.

Nữ tử kia nghe xong vẫn thản nhiên đáp:

- Tùy điện hạ thôi, nếu điện hạ muốn quỳ thì cứ tiếp tục quỳ đi.

Nói xong câu này thì nữ nô tỳ cũng đóng cửa rồi đi vào, bỏ lại vị thái tử trẻ tuổi vẫn quỳ dưới mưa trong sự ngỡ ngàng.

- Ngươi bày cái trò quỷ gì thế, cách của ngươi vốn là không được, ngươi xem, nàng ấy còn chẳng quan tâm đến ta!!

Trần Hạo Viên thấy hắn đi ra liền tức giận nói, lúc này gã vừa cảm thấy mất mặt lại không được như ý nguyện nên rất bực bội.

Lý Kỳ Phong thì không hề tỏ vẻ gì mà gật gù nói:

- Xem chừng còn chưa đủ kích thích, chúng ta phải tăng độ khó lên mới được, lần này ta đảm bảo sẽ thành công hoàn mỹ, có điều ngươi có chịu nổi nhục không, dù sao đây cũng là khổ nhục kế.

Trần Hạo Viên căm tức nói:

- Ngươi xem ta bây giờ chưa đủ thảm hay sao, còn chiêu số gì thì ngươi tung ra nốt đi.

- Tốt.

Lý Kỳ Phong khẽ ghé tai gã nói thì thầm vài câu rồi dặn:

- Đến lúc đó ngươi cứ nói theo ta bảo thì được.

Vị thái tử này nghe xong đồng tử dần giãn ra, sắc mặt ngày càng trở nên rạng rỡ, y phấn khích gật đầu nói:

- Yên tâm đi, cái này thì ta làm được.

Lý Kỳ Phong nhanh chóng chạy vào lấy một bình rượu trên bàn rồi chạy ra ngoài trút lên mặt mũi, quần áo của thiếu niên.

Vị thái tử này cũng rất phối hợp, gã sử dụng chân khí của mình khiến cho gương mặt càng thêm tái nhợt, khí sắc vô cùng ảm đạm.

Lý Kỳ Phong lúc này liền gào toáng lên, giọng điệu vô cùng thảm thiết:

- Trời ạ, Hạo Viên huynh, ngươi làm sao thế này, mau tỉnh lại đi.

- Hạo Viên huynh, tỉnh lại đi, người đâu...thái tử của các ngươi ngã gục ra bất tỉnh rồi...người đâu….cứu..aaa….

Hắn ôm lấy vị thái tử đang giả vờ ngất không ngừng lay người y, giọng điệu cực kỳ thống khổ và đau xót, trong lòng lại âm thầm đếm.

- Ba...hai...một….

Quả nhiên khi hắn vừa đếm xong, cách cửa kia đã mở toang ra ngoài, thiếu nữ tên Thải Điệp kia nhìn thấy cảnh tượng trước mặt gương mặt như tái hẳn đi, nàng cũng mặc kệ trời mưa chạy vụt ra đến bên cạnh Lý Kỳ Phong bọn họ, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên kia, nàng run rẩy nói:

- Viên ca ca, Viên ca ca bị sao thế này…

Trần Hạo Viên kích động như chuẩn bị tỉnh lại, hắn thấy thế liền vả vào mặt y một cái, giọng sụt sùi đầy đau khổ bắt đầu kể:

- Cô nương chính là Điệp nhi trong lời kể của Viên huynh sao??

- Chúng ta đang ngồi ở bên kia thì thấy vị nhân huynh này mang sắc mặt thẫn thờ đi vào, hơn nữa y còn gọi cả mấy vò rượu ra cứ thế uống, việc này rất kỳ lạ nên ta mới tò mò đến làm quen, ai mà ngờ được Viên Hạo huynh thì ra là bị một nữ tử tên là Điệp nhi hiểu lầm, lại không cho y cơ hội giải thích.

- Chuyện này đương nhiên khiến Viên huynh kích thích, thế nên mới vào đây mượn rượu giải sầu, ai ngờ say rượu xong vị huynh đệ này vậy mà lại ra quỳ giữa trời mưa, chúng ta khuyên ngăn thế nào cũng không chịu đi...tội nghiệp Viên huynh đệ, vì uống quá nhiều rượu lại ngấm vào nước mưa lạnh quá lâu, ngay cả cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi liền đổ ngã xuống…

Thiếu nữ kia nghe hắn nói như vậy gương mặt càng trở nên tái nhợt, nàng ôm trầm lấy thiếu niên, nước mắt tuôn lã chã khóc lên:

- Viên ca ca..Viên ca ca, tất cả đều là lỗi của muội..huynh mau tỉnh lại đi..mau tỉnh lại đi Viên ca ca..huhu…

Lông mày của Trần Hạo Viên khẽ nhúc nhích, gã từ từ mở mắt ra, giọng thều thào:

- Điệp nhi..cuối cùng thì...muội cũng chịu ra gặp mặt ta rồi…

Thải Điệp nhìn thấy y tỉnh lại gương mặt liền tỏ ra vui mừng kích động nói:

- Viên ca ca...huynh tỉnh rồi…huynh không sao chứ??

Trần Hạo Viên khẽ gật đầu, y khẽ nở một nụ cười nhợt nhạt:

- Đương nhiên là ta đã tỉnh rồi, chỉ cần được ở trong lòng muội, dù ta có sắp chết thì cũng nhất định sẽ tỉnh lại...muội...chính là tiên dược hữu hiệu nhất của ta..

Lý Kỳ Phong thấy vậy cũng thở dài nói thêm vào:

- Haiz, vậy mà khi ngồi uống rượu Viên huynh đệ cứ luôn miệng nói trái tim của y đã chết, ta xem bây giờ không phải tim của y đã chết mà đã bị Điệp cô nương lấy mất rồi...

Thiếu nữ kia lần đầu tiên nghe được những lời nói mạnh bạo như vậy sắc mặt dần chuyển sang đỏ bừng bừng, nàng tuy là rất xấu hổ nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

- Đi, để muội đỡ huynh vào bên trong.

Nữ tử cẩn thận dìu Trần Hạo Viên đứng dậy, sắc mặt vẫn còn đỏ bừng nói:

- Đa tạ công tử đã giúp Viên đại ca, nếu công tử không chê thì mời vào tệ xá ngồi một lát.

Lý Kỳ Phong khua tay nói:

- Không cần đâu, cô nương mau đưa Viên huynh vào bên trong nghỉ ngơi, chăm sóc vị huynh đệ này cẩn thận là ta yên tâm rồi.

Thải Điệp nghe hắn nói vậy ánh mắt lộ vẻ cảm kích, nàng không nói gì thêm mà nhanh chóng dìu thiếu niên đi vào.

Trần Hạo Viên lúc này cũng tranh thủ vịn vào người thiếu nữ, cánh tay kia khoác lên vai nàng, thiếu nữ kia ngay lập tức run rẩy hết thân mình nhưng cũng đành nhắm mắt làm ngơ, dù sao lúc này Viên ca ca của nàng cũng đang mang bệnh trong người.

- Khá lắm, tên này thế mà học lỏm cũng nhanh đấy.

Lý Kỳ Phong mỉm cười nói rồi đi vào khách trạm, vừa vào đến nơi hắn liền đắc ý nói:

- Thấy thế nào?? như vậy mới gọi là tán gái đỉnh cấp, hiểu chưa??

Huỳnh Thiếu Bảo giơ kích động nói:

- Lão đại, huynh thật sự lợi hại, nữ tử kia vậy mà chạy ra đúng như huynh nói.

Tuyệt Vô Mệnh trong lòng thì đang học lỏm những câu nói vừa rồi của hắn, ngoài mặt thì lạnh nhạt nói:

- Cũng bình thường thôi, nếu đổi lại là ta, chỉ cần một chữ “soái” là đủ khiến nữ nhân đổ gục rồi.

Lý Kỳ Phong lắc đầu lộ vẻ thương hại nói:

- Lão nhị à lão nhị, vậy là ngươi chỉ biết một mà không biết hai, cái bản mặt của ngươi thì trông cũng được đấy, thế nhưng nữ nhân quen biết ngươi một thời gian thì tất nhiên sẽ thấy bình thường, lâu dần cũng sẽ cảm thấy chán.

- Chính vì thế, tán gái cũng cần phải có nghệ thuật, mà người tán gái chính là một nghệ sĩ, ngươi chỉ cần tác động nhẹ một chút, nữ nhân đã đổ gục vào lòng ngươi, nhẹ nhàng nói vài câu, nàng ta chuyển từ giận sang thích ngươi, hơn nữa nàng ta cũng không thể nào chán ngươi được, bởi vì mỗi một hôm ngươi lại đem đến sự mới mẻ, lại càng kích thích.

Tuyệt Vô Mệnh hai người nghe hắn nói mà kinh ngạc đến há hốc miệng, còn hắn thì tranh thủ lúc này đi vào tắm, dù sao hắn cũng dầm mưa, cả người đang rất khó chịu.