Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 27



Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Lưu Diệc Hằng thế mà trả lời cô trong vài giây.

Bởi vì thấy áy náy với cậu ấy nên Lương Nhạc nghiêm túc trò chuyện với cậu một hồi, có gì nói đó, không hề giấu giếm.

Nhanh đến 6 giờ chiều, bà nội lên lầu kêu cô xuống ăn cơm.

Lương Nhạc vội vàng xuống, ăn cơm cũng hối hả như đánh giặc. Vì cô không muốn gặp Chúc Úy Hàng, nhưng Chúc Úy Hàng lại về ngay đúng lúc cô đang vùi đầu ăn cơm.

Hai người đối mặt nhau, Chúc Úy Hàng thấy cô ăn vội vã như thế thì cười cười trêu chọc: “Mấy ngày nay cậu bị bỏ đói à?”

Lương Nhạc trợn mắt, thấy đã gặp anh rồi thì cô ăn chậm lại, thong thả ung dung ăn cơm.

Bà nội tiếp đón Chúc Úy Hàng ngồi xuống ăn cơm, Chúc Úy Hàng ngồi ngay bên Lương Nhạc, Lương Nhạc né tránh sang bên cạnh, ra vẻ chán ghét anh. Chúc Úy Hàng lại không trách cô, thậm chí còn dịch ghế theo cô nữa, cố ý đến gần cô.

Lương Nhạc đẩy anh, không muốn anh làm phiền.

Khóe miệng Chúc Úy Hàng cong cong, lù lù không nhúc nhích.

Bà nội Chúc thấy hai người giỡn với nhau còn thấy vui hơn xem phim trên TV, hỏi hai người: “Sao hai đứa cứ giống như trẻ con thế?”

Hai người liếc nhau.

Ánh mắt sắc bén xẻo đối phương.

Lương Nhạc ăn xong trước, rửa chén xong đi lên lầu, nhốt mình trong phòng làm công tác tư tưởng xong cô nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ, đúng lúc Chúc Úy Hàng đi tắm rửa.

Cô đứng ở trước cửa đợi anh trong chốc lát, quả nhiên lúc anh ra thì hoảng sợ bởi cô, khăn lông trùm trên đầu, tùy ý xoa xoa, anh hỏi cô giả quỷ ma gì ở cửa.

Lương Nhạc nghiêm túc: “Mình tin chuyện cậu không có bạn gái.”

Chúc Úy Hàng sửng sốt, lúc hoàn hồn lại: “Không phải mình vẫn luôn nói thế à?”

Lương Nhạc: “Cậu nói thì đáng tin được bao nhiêu?”

Chúc Úy Hàng nghe vậy thì đứng thẳng người, phản bác đứng đắn: “Đã lừa cậu khi nào chưa?”

Lương Nhạc không muốn ở lại đây tranh cãi với anh về chủ đề vô nghĩa này, cô quay lại chủ đề, “Nhưng cậu thích một cô gái, còn chưa hẹn hò với nhai mà đã nghĩ muốn làm… Mình thấy không đúng lắm.” Nói với anh những lời này, cô không thể không thẹn thùng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh ân cần dạy bảo anh.

Chúc Úy Hàng hoàn toàn cứng đờ, hấp thu hoàn toàn lời nói của cô rõ rành xong mặt anh dần nóng lên, trầm mặc không biết nên nói gì.

Anh không muốn phản bác, bởi vì không muốn nói dối. Anh lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, thấy sắc mặt cô quái lạ, lại có cảm giác chính mình còn phải đi nhiều đường lắm, lòng anh nóng bừng, cơ thể từ từ bình tĩnh lại vì phản ứng thờ ơ của cô..

Anh thấp giọng nói: “Phòng bị trước khi xảy ra.” Sau khi nhận ra cô không có ý tưởng quyến rũ như vậy, anh cũng không thấy ngại, nói ra ý nghĩ thật của mình.

Lương Nhạc thấy anh bình tĩnh thừa nhận thế thì không nói nữa.

Cô nhìn anh trong chốc lát: “Quả nhiên là cậu trưởng thành rồi…”

Chúc Úy Hàng thấy cô đột nhiên tự nhận mình là trưởng bối, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực, thấp giọng mắng một câu thần kinh.

Lương Nhạc bị mắng nên xù lông, định đấu võ mồm với anh thêm vài lần thì Chúc Úy Hàng cắt ngang —

Anh hỏi: “Hôm nay cậu hỏi Lưu Hựu có bạn gái chưa làm gì thế? Cậu thích nó à?”

Lương Nhạc sửng sốt, không ngờ Lưu Hựu còn báo cáo với Chúc Úy Hàng việc nhỏ nhặt như vậy, cô mắng cậu ấy trong lòng xong tiếp tục mắng Chúc Úy Hàng: “Thần kinh à? Mình ngày nào cũng hỏi cậu có bạn gái chưa đấy thôi, bộ mình thích cậu chắc?” Nói xong cảm thấy mình lanh mồm lanh miệng quá, xấu hổ đến mức nóng mặt, nhưng trên mặt vẫn che giấu rất ổn, còn ra vẻ tức giận.

Chúc Úy Hàng cười cười, đa tình nhún vai, nhìn cô chăm chú: “Lỡ thế thật thì sao?”

Lương Nhạc cảm thấy mình bị anh lấn tới nên thẹn quá hóa giận, mắng to: “Mình thà thích Lưu Hựu còn hơn thích cậu! Ghê tởm!”

Chúc Úy Hàng lặp lại: “Thích nó chứ không thèm thích mình?”

Lưu Hựu hừ hừ coi như đáp lại.

Chợt, Chúc Úy Hàng không nói gì.

Đáy lòng Lương Nhạc ngứa ngáy, giương mắt nhìn anh, cho rằng anh đang kìm chế thứ gì đó không tốt, nên chuẩn bị trạng thái chờ anh tấn công.

Nhưng Chúc Úy Hàng nhìn cô, ánh mắt hài hước sắc bén ngày thường không biết từ khi nào đã trở nên mềm mại, thâm trầm.

Anh muốn hỏi cô rất nhiều điều, nhất là muốn hỏi cô, rốt cuộc anh trong mắt cô là người như thế nào. Không biết tại sao, đêm nay anh thấy Lương Nhạc có gì đó là lạ, hai người cũng đã hóa giải hiểu lầm kia rồi, thậm chí còn chia sẻ chuyện nam nữ trước mặt nhau.

Suy nghĩ một lát, anh hỏi: “Ở trong mắt cậu, mình là người như thế nào?”

Lương Nhạc không biết anh lại phát bệnh gì, nhưng cái miệng nhỏ của cô thoăn thoắt: “Xấu mồm xấu miệng, không lễ phép, không ga lăng, không hiểu tâm tình con gái, ngoại trừ việc cậu học giỏi ra thì chẳng có ưu điểm nào…”

Chúc Úy Hàng cắt ngang lời cô, hỏi lại lần nữa: “Nếu mình là một người bạn trai thì sao? Cậu thấy mình sẽ là kiểu bạn trai như thế nào?”

Lương Nhạc sửng sốt, không biết vì sao anh lại hỏi cô câu hỏi ái muội như thế này.

Nhưng anh vừa hỏi, cô suy nghĩ trong vòng một giây, nhận ra mình đang làm gì xong cô cuống quít cắt ngang suy nghĩ của chính mình, và nói một cách khó hiểu, “Mình không biết.” Nói xong lại trưng ra vẻ mặt khó nói hết: “Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng.” Nói rồi quay đầu vào phòng, mặc kệ Chúc Úy Hàng đứng ở phía sau còn có chuyện.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.

Chúc Úy Hàng nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, chậm rãi thở dài một hơi, rồi cúi đầu cười bất lực: “Thật là phiền phức.”

Sau khi Lương Nhạc đóng cửa, cô rã rời áp mình sau ván cửa.

Trong phòng không bật đèn, cô thở gấp trong bóng đêm.

Cửa sổ không mở, bầu trời ở quê vô cùng tối, ngôi sao nhỏ sáng treo trên bầu trời, vừa lúc có một trận gió thổi đến, thổi tấm rèm ngay bên cửa, chậm rãi phấp phới trong không trung.

Lương Nhạc nhìn tấm rèm theo bản năng, nhìn đến xuất thần, cái hồ nước trong lòng cô cũng có một cơn gió lướt qua, làm mặt hồ gợn sóng.

Vào ban đêm, cô mơ thấy một giấc mộng không thể tả, nói đúng ra là một giấc mộng xuân.

Cô mơ thấy mình và một người con trai đang làm chuyện ngại ngùng —

Hai người ôm nhau ở trên giường, sau đó là một nụ hôn nóng bỏng ướt át của người trai rơi xuống.

Quanh chóp mũi cô là một mùi hương quen thuộc, nhưng suy nghĩ của cô hỗn loạn đến mức như phát sốt, trong mơ cũng không biết là gì.

Người con trai bắt đầu hôn từ trán cô, sau đó là đôi mắt, cái mũi, cuối cùng là đôi môi. Lúc hôn môi, hơi thở của cả hai nóng rực, khí nóng thở ra dường như có thể làm đối phương tan chảy. Người con trai đè trên người cô hình như bất mãn, bàn tay cùng độ ấm thong thả vuốt ve bên hông cô, đi xuống, rồi lại đi xuống…

Hôn cũng thế.

Khoang miệng dính nhớp, ẩm ướt bao lấy làn da cô, quần áo không biết bị cởi ra khi nào, đỉnh điểm nhạy cảm yếu ớt bị ngậm lấy, cô run rẩy, trước nay chưa từng có cảm giác này. Cô vô thức thở dốc, duỗi tay sờ thân thể của đối phương, muốn anh dừng lại, nhưng lại nghe thấy tiếng cười của anh, giống như đang cười cô làm chuyện vô dụng. Nhưng cô thật sự không có sức nữa, chỉ có thể xin tha, xoa xoa cái đầu có phần vểnh của anh, nức nở van xin: “Đừng.”

Anh nghe lời mà nhổ ra. Đỉnh điểm ướt nhẹp gặp không khí, khoảnh khắc trở nên lạnh lẽo, làm cô run người.

Cô mở đôi mắt mù mịt của mình ra nhìn anh, ý thức dần tỉnh táo, cô lại chỉ có thể thấy đôi mắt anh, ngũ quan anh vẫn mơ hồ như cũ.

Anh cúi đầu hôn đầu v* của cô, rồi giơ tay bọc lấy bánh bao mềm mại của cô, chậm rãi xoa nắn.

Cô hóa thành một bãi nước trong tay anh, dòng nước nóng hổi, ​​chảy xiết.

Rồi tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát, Lương Nhạc cũng không tỉnh táo lắm, lại nhớ mang máng mình đang nằm mơ, nỗ lực muốn nhìn rõ người đó là ai nhưng cuối cùng chỉ phí công.

Anh chỉ có một đôi mắt dịu dàng trong sáng đối với cô, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, bỗng cảm thấy quen thuộc, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Cô vội vàng muốn biết anh là ai, nhưng anh hành động với cô một cách chậm rãi và có chủ ý.

Hai người gần như trần truồng, làn da dính vào làn da, nơi riêng tư phía dưới đều đã trần trụi, cô kẹp hai chân lại, bàn tay anh dán trong đùi cô, dịu dàng rồi lại không cho cô từ chối mà tách ra.

Cô cũng không biết là mình dễ bị tách ra như vậy, xụi lơ mặc anh đòi lấy.

Đã tới bước cuối cùng, trong mơ hồ, cô thấy anh lấy cái gì đó trên tủ đầu giường.

Cô tập trung nhìn vào —

Chết tiệt, là người bạn cũ của cô đây mà.

Ý thức dần vùng dậy khỏi đầm lầy.

Cô nhìn về phía đối phương.

Gương mặt anh cuối cùng cũng được rõ ràng, cô nhìn thấy mà đột nhiên hoàn hồn, mùi hương vẫn còn quanh quẩn bên chóp mũi cô, đây còn không phải là mùi sữa tắm của anh sao?