Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 36



Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Chúc Úy Hàng sửng sốt trong chớp mắt, không nói hai lời mà cầm áo khoác mình vừa cởi đang cầm trên tay quàng lên đầu cô.

Lương Nhạc chưa kịp hoàn hồn thì trước mắt cô đã tối sầm, than vãn muốn kéo áo khoác xuống khỏi đầu mình thì bị anh nắm chặt cổ tay.

Cô vùng vằng không ra, hơi thở gấp gáp, bị trùm áo lên đầu nên không gian bắt đầu ẩm nóng, cơ thể giãy giụa trong vô dụng cũng dần trở nên nóng nực.

Chúc Úy Hàng không nói gì, chỉ nắm lấy cổ tay cô không chịu buông ra.

Lương Nhạc không biết là do anh ngại hay có vấn đề gì, nhưng nhân tố muốn nổi loạn trong người cô đang sôi sục. Anh càng không muốn cô xem thì cô lại muốn xem.

Thế là giật tay ra, cứ tưởng lại phí công thế nhưng trước mắt đột nhiên sáng bừng —

Chúc Úy Hàng đã lấy áo ra.

Vì chưa thích ứng được với ánh sáng bất ngờ nên cô nhắm mắt lại theo bản năng, lúc mở mắt ra lại thì cô như ngừng thở —

Không biết anh đã nhích lại gần cô từ lúc nào, vô cùng gần gũi.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô thấy rõ gương mặt ửng hồng và con ngươi lấp lánh của anh, chắc là anh đang thẹn thùng, nhưng cô chưa từng thấy ánh mắt hung dữ ấy của anh bao giờ cả? Thẹn quá hóa giận à?

Giây tiếp theo, anh đã hôn đôi môi cô.

Tựa như là muốn ăn cô luôn, mút rồi lại liếm cắn, đầu lưỡi vẽ hai vòng quanh môi cô, không biết tay anh tìm được sườn mặt của cô từ lúc nào, ngón tay vân vê vành tai cô.

Lương Nhạc sợ đến mức trừng mắt, nhưng quên cả phản kháng, ngây ngốc để mặc anh làm càn.

Cái việc hôn môi này cứ như là tập thể dục vậy, lúc nào kết thúc cô cũng mệt như vừa chạy mấy trăm mét, cả người mềm nhũn, chỉ muốn gục trên người anh nghỉ ngơi trong chốc lát.

Chúc Úy Hàng hôn xong rồi nhưng không rời khỏi môi cô, chỉ cọ qua cọ lại, cánh môi nóng hổi dính vào nhau, cô lùi về sau thì anh cứ đuổi theo, làm cô xấu hổ không thôi.

Anh còn cố tình nói chuyện vào lúc này: “Cậu tò mò quá rồi đấy.”

Lương Nhạc suy nghĩ chốc lát mới biết anh nói về chuyện lúc nãy. Sau khi được anh nhắc, cô liền nhớ lại hình ảnh lúc nãy, mặt trở nên nóng hơn, đối diện với ánh mắt triền miên của anh, bỗng cô lại muốn trêu đùa tâm tư của anh, thế là cô hơi nâng cằm lên, cọ mạnh vào môi anh, không khỏi cười: “Đâu phải, tại nó quá rõ ràng mà.”

Quả nhiên Chúc Úy Hàng nóng nảy, anh lùi lại chút, chủ động rời khỏi môi cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn gương mặt cô, cuối cùng chậm rãi buông hai chữ: “Tâm thần.”

Lương Nhạc cười không khép được miệng, cúi đầu thoáng nhìn, không còn lộ liễu như lúc nãy nữa, Chúc Úy Hàng đã lấy áo khoác che lại.

Cô nhìn anh oán giận.

Đương nhiên là anh ngượng ngùng, lỗ tai đỏ bừng nhe bị nấu chín, thế mà còn ra vẻ bình tĩnh trước mặt cô.

Lương Nhạc chỉ muốn đùa anh thôi, thật ra cô cũng không muốn xem. Thấy được hình ảnh mà mình nằng nặc muốn thấy thì lại trở nên ngượng ngùng, thu tay về, rồi tiếp tục buông lời ghét bỏ —

Nhìn anh bằng ánh mắt hài hước, thoáng nói: “Có sao đâu.”

Chúc Úy Hàng nghe vậy thì nhăn mặt, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như cũ, nhưng đáy mắt lại cuồn cuộn cảm xúc, dường như đang tự hỏi làm thế nào để phản bác cô.

Lương Nhạc đắc ý nhìn anh, chờ anh phản kích.

Nhưng cùng lắm Chúc Uý Hàng chỉ duỗi tay xoa đầu cô, cười ấm áp: “Nói sớm quá đấy.”

Lương Nhạc chính là kiểu người như vậy, lúc cãi nhau với Chúc Úy Hàng, cô thích khiêu khích trước, nhưng đến khi Chúc Uý Hàng nghiêm túc thì cô sẽ thu mình lại.

Vì thế khi nghe xong, cô lui về sau, trên mặt là biểu cảm ghét bỏ, trừng mắt với anh: “Ọe.” Gương mặt trở nên hồng hồng.

Chúc Úy Hàng không nói gì nữa, nắm lấy tay cô, kéo cô lên: “Lên lầu đi.”

Lương Nhạc tránh né, cuối cùng vẫn lườm anh, bị anh kéo lên lầu.

Cho đến khi anh vào phòng tắm thì trái tim cô mới có thể đập bình thường.

Chúc Úy Hàng tắm xong thì tự nhiên vào phòng Lương Nhạc, tự trải chăn nệm dưới mặt đất để chuẩn bị nghỉ ngơi. Lương Nhạc nghe thấy tiếng anh hắt xì, cô nghiêng đầu nhìn thì phát hiện bóng dáng anh có hơi khổ sở, bỗng có cảm giác thương thương.

Đương nhiên là cô biết ngủ trên mặt đất khó chịu biết bao nhiêu, nhưng bảo anh về phòng ngủ thì lại không chịu, cứng đầu đòi bu bám theo cô, bị cảm thì người đau lòng chính là cô chứ ai.

Thật là đáng chết mà.

Cô nhỏ giọng mắng một câu.

Nghĩ rồi cô lên tiếng hỏi: “Bị cảm à? Đi về phòng ngủ đi.”

Chúc Úy Hàng đưa lưng về phía cô, tràm giọng: “Không bị cảm.”

Lương Nhạc khịt mũi, “Mạnh miệng.”

Chúc Úy Hàng quay đầu lại nhìn cô, “Vốn dĩ mình rất mạnh mẽ mà.”

Lại nói mấy câu kiểu đó, Lương Nhạc giận đến mức suýt bật cười.

Suy nghĩ chốc lát, cô đưa tay gõ trên ván giường, tiếng “thùng thùng” vang lên, “Lên đây ngủ đi…” Ra vẻ bất đắc dĩ nhưng giọng nói run rẩy đã làm bại lộ cảm xúc hồi hộp của cô.

Chúc Úy Hàng nhìn cô chằm chằm, nhíu mày nghi ngờ: “Cậu chắc chưa?” Cuối câu còn giương giọng.

Lương Nhạc nhướng mày, giải thích: “Mình lo cậu bị cảm rồi sau này đòi mình bồi thường nữa, bảo cậu về phòng ngủ thì cậu có chịu không?”

Chúc Úy Hàng không nói nữa, lo gấp chăn đệm rồi vọt lên giường.

“Khoan đã.” Lương Nhạc lên tiếng.

Chúc Úy Hàng sửng sốt, con người cao 1m8 đứng im tại chỗ, như bị dán bùa, anh hỏi: “Phải lập ra quy ước nữa à?”

Lương Nhạc gật đầu, “Tự đắp chăn của chính cậu đi, không được sờ mó lúc mình đang ngủ.”

Chúc Úy Hàng cười bất lực, đương nhiên là anh đồng ý.

Năm phút sau.

Lương Nhạc để tay bên ngoài chăn thì bị anh nắm lấy, cô sửng sốt, bật dậy, nhưng vẫn không thoát ra được. Trong bóng tối, cô đặt câu hỏi: “Làm gì đấy?”

Chúc Úy Hàng nắm lấy tay cô: “Cậu chỉ bảo không được sờ mó lúc cậu ngủ, nhưng bây giờ cậu đã ngủ đâu.”

Lương Nhạc mắng: “Điên quá đi.”

Chúc Úy Hàng được ăn hời, đương nhiên là không phản bác, anh cười cười rồi tiếp tục thưởng thức tay cô.