Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 50



Edit: Bích Ngọc

❀✿❀

Chúc Úy Hàng không nói chuyện, cúi đầu tìm bờ môi cô, vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, hai hơi thở hòa vào làm một.

Môi răng quấn quít, nụ hôn thuần khiết không nhuốm màu dục vọng, không biết vì sao Lương Nhạc bỗng thấy buồn buồn.

Giữa màn đêm đen, cô và Chúc Úy Hàng ôm chặt lấy nhau.

Hốc mắt bỗng nóng lên, biết bản thân lại suy nghĩ miên man, cô dứt khoát vứt chúng sang một bên, duỗi tay vuốt ve đầu anh, nhẹ nhàng an ủi.

Ngày hôm sau, trời nóng như thổi lửa.

Chúc Úy Hàng vẫn đi làm như thường, Lương Nhạc nhận lời Hứa Tiếu Nam đến nhà cô ấy giúp đỡ việc điền nguyện vọng.

Lương Nhạc không chịu nổi nhiệt độ cao thế này, cô thoa mấy lớp chống nắng rồi mới ra cửa, vừa lúc gặp bà nội mang mũ rơm cũng chuẩn bị đi làm việc, trong tay bà cầm không ít công cụ, thoạt nhìn không nhẹ.

Cô ngăn bà nội lại: “Bà ơi, hôm nay trời nóng lắm, lát nữa bà hẵng làm ạ?”

Bà nội Chúc nhíu mày: “Mấy chục năm nay trời vẫn thế, có gì lạ đâu? Bà lát nữa mới đi thì đồ ăn khô hết mất.”

Lương Nhạc thấy bà cố chấp nên đành chịu, cô và bà nội cùng nhau ra cửa, một người ra ruộng, một người đi hướng nhà Hứa Tiếu Nam, chia tay nhau trước ở cổng làng.

Điểm thi của Hứa Tiếu Nam cao hơn Lương Nhạc một chút, cô ấy học không tồi, thời điểm thi đại học tâm lí cũng ổn, lần này có thể nói là được rất nhiều trường đại học chào đón, nhưng cô ấy vẫn chưa quyết định xong. Cô ấy không tính đến việc đi học quá xa nhà, tuy muốn đến trường đại học tốt nhất ở thành phố, song vẫn còn nhiều lo lắng.

Lương Nhạc nghe xong vấn đề cũng không biết giúp cô ấy thế nào, chỉ có thể tâm sự với cô ấy cả buổi chiều, thế mà vẫn chưa đến được quyết định cuối cùng.

Mặt trời đang khuất dần phía Tây, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô tạm biệt Hứa Tiếu Nam rồi ra về. Nhiệt độ bên ngoài giảm đi không ít, chỉ mặc áo cộc làm cô có chút lạnh, gió lớn thổi đến, nghiêng ngả cả đám bụi cỏ rậm rạp bên đường.

Có lẽ vì gần đây nhiều vấn đề dồn dập đến cùng lúc, cô bỗng thấy quang cảnh trước mắt phảng phất u sầu, đáy lòng trống rỗng, như có tảng đá lớn đè nặng trên ngực. Tăng tốc bước nhanh về nhà, cô phát hiện khoảng sân luôn được bà nội Chúc thắp sáng đèn nay lại tối mịt.

Cô bật đèn, nhìn qua đồng hồ, đã 6 giờ, liền cuống quít gọi điện cho Chúc Uý Hàng.

Anh bắt máy rất nhanh.

Phía bên anh dường như vô cùng yên tĩnh, cô nghe thấy được từng tiếng thở từ đầu dây bên kia.

Anh bảo cô ăn cơm trước, anh đang bận việc.

Cô nói rằng không biết bà nội đã đi đâu.

Chúc Uý Hàng nặng nề lên tiếng: “Bà nội… ở bệnh viện.”

Lương Nhạc sửng sốt, tim co thắt lại: “Bà bị sao vậy?”

Chúc Uý Hàng không giấu cô, kể đầu đuôi chuyện anh lúc chiều nhận được điện thoại của bệnh viện —

Bà nội đương lúc làm việc say nắng đến té xỉu, tuy rằng kịp thời phát hiện, nhưng thân thể người già vốn yếu ớt, nay gặp cú ngã vậy xương cốt càng thêm đau nhức, tinh thần cũng không được tốt.

Anh hiện đang túc trực bên bà trong bệnh viện.

Tuy đã cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Lương Nhạc vẫn cảm nhận rõ nỗi sợ hãi của anh, từng câu chữ run run như gằn sức để bật ra tiếng.

Lương Nhạc vô thức nghĩ về đêm tuyết trắng ấy, anh quăng ngã xe đạp cùng cô về chịu tang ông cố. Cô trầm mặc trong chốc lát, khẽ hỏi: “Bà nội không sao chứ?”

Chúc Uý Hàng ồm ồm đáp: “Đỡ hơn rồi.”

Lương Nhạc chớp chớp mắt, thật cẩn thận đề nghị: “Mình qua với cậu nhé.”

Chúc Uý Hàng ở đầu dây còn lại đáp ứng: “Ừm, mình nhờ Lưu Hựu đến đón cậu.”

Lương Nhạc: “Mình chờ cậu ấy đến.”

Nửa giờ sau Lưu Hựu đã đến, tiếng xe máy vang ầm ĩ trong sân.

Lương Nhạc nhanh chóng ngồi vào yên sau, Lưu Hựu mặt nghiêm trọng, không nói một lời, rồ ga xuất phát.

Cậu chạy rất nhanh, bốn phía Lương Nhạc gió lớn như gào thét, hốc mắt cô bị gió thổi đến khô khốc.

Lưu Hựu dừng xe trước cổng bệnh viện.

Gió cũng ngừng lại, hốc mắt Lương Nhạc bỗng nóng lên, cô lấy tay dụi dụi, không nghĩ đầu ngón tay lại vương ánh nước.

Lưu Hựu quay đầu nhìn cô, ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi một câu: “Tình cảm giữa Chúc Úy Hàng và ba cậu ấy không tốt sao?”

Lương Nhạc tháo nón bảo hiểm, mặt bị gió thổi đến đông cứng, cô hỏi: “Có chuyện gì hả?”

Lưu Hựu vòng tay ôm cổ mình, kể hết những chuyện chiều nay cho cô nghe.

Bà nội té xỉu được người trong làng phát hiện đưa đến bệnh viện, phía bệnh viện liên hệ với người nhà bệnh nhân, cuộc gọi đầu tiên là với ba Chúc Úy Hàng. Khi Chúc Úy Hàng nhận được điện thoại của ba mình, Lưu Hựu vừa lúc đang ở bên cạnh, thế nên bao lời khiển trách cùng nhục mạ của đối phương cậu ấy đều nghe rõ.

Chúc Úy Hàng nghe tai này ra tai kia, anh không phản bác một lời, chỉ hỏi bà nội hiện đang nơi nào, sau đó liền kéo Lưu Hựu chạy đến, hai người xem như mất một công làm chiều nay. Đến bệnh viện, Chúc Úy Hàng dường như không vờ vịt nổi nữa, người con trai một mét tám trầm mặc đứng trong góc hành lang bệnh viện.

Rồi vừa nãy, trong lúc bà nội đang ngủ.

Lưu Hựu thấy mẹ anh gọi điện đến, sau khi nói vài câu về tình hình của bà nội, Lưu Hựu nghe thấy anh xin lỗi mẹ.

Lưu Hựu sợ anh sẽ khóc.

Chúc Úy Hàng thu người bên góc hành lang, thì thào lời xin lỗi.

Đầu dây bên kia mẹ anh dường như không đáp lại.

Chúc Uý Hàng sau khi cúp điện thoại, lòng lo lắng, đứng ngồi  không yên không ngừng đi lại trong phòng. Lưu Hựu không nhìn được nữa, tiến lên an ủi anh: “Không việc gì lớn cả, bác sĩ đã bảo bà nội không sao rồi mà, chờ bà tỉnh lại liền ổn thôi.”

Chúc Úy Hàng giương mắt đỏ ngầu nhìn cậu, khàn giọng đáp được.

Lúc sau, anh nhận được điện thoại của Lương Nhạc, liền nhờ Lưu Hựu đón cô đến bệnh viện.

Nửa ngày xảy ra bao chuyện như vậy, đến Lưu Hựu thần kinh xưa nay cứng rắn cũng không chịu nổi, cậu ta nghĩ đến hai hàng lệ của Chúc Úy Hàng lòng liền đau âm ỉ, cảm thấy Chúc Úy Hàng thật sự đáng thương, thoạt nhìn vô ưu vô lo nhưng sau lưng lại gánh vác trọng trách không tưởng.

Cậu đau lòng cho người anh em của mình, vì thế gửi gắm hy vọng vào người con gái trước mặt. Lưu Hựu nhìn chằm chằm Lương Nhạc, nghĩ nghĩ, tự nhiên đại diện Chúc Úy Hàng thông báo: “Nó thích cậu, cậu có biết không đấy? Hai người đừng có chơi trò trốn tìm nữa, muốn xa cách cả đời sao?”

Cơ mặt căng cứng lúc giờ của Lương Nhạc được thả lỏng, cô nhìn Lưu Hựu, thừa nhận: “Mình với cậu ấy đã hẹn hò rồi.”

Lưu Hựu sửng sốt: “Thật á? Khi nào?”

Lương Nhạc nhỏ giọng trả lời: “Ba tuần trước.”

Lưu Hựu trừng lớn mắt: “Thật hay giả? Mẹ nó, giấu như vàng vậy, còn sớm hơn tôi hả?”

Lương Nhạc không tính giải thích nhiều, sửa sang lại quần áo rồi đi vào bệnh viện. Lưu Hựu đậu xe rồi đi theo.

Cô nhớ Chúc Úy Hàng nói bà nội nằm ở lầu 7, phòng số 1109. Ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô liền thấy bóng dáng người đáng ra không nên có mặt.

Chú Chúc cùng Chúc Úy Hàng đang đứng đối mặt ngay trên hành lang, không khí giương cung bạt kiếm.

Lương Nhạc đã lâu không nhìn thấy chú Chúc, hiện tại có chút hoảng, trong ấn tượng của cô, chú Chúc không có dáng vẻ này. Chú Chúc trong ấn tượng của cô là một người ôn hòa, nhã nhặn, mang một cặp kính gọn gàng, cách nói năng hành động đều rất phong độ.

Cô ngẫm kĩ lại, có lẽ con người chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp.

Chú Chúc trước mắt cô bây giờ hoàn toàn là một người xa lạ, khí chất ôn hòa mười năm trước đã sớm biết mất, thay vào đó là hình ảnh một thương nhân khôn khéo. Ông ấy hất tóc ra sau, thân hình mập mạp không ít. Nếu không phải trên mặt vẫn còn nét giống Chúc Úy Hàng, xém chút nữa là cô đã không nhận ra.

Cô không dám đến làm phiền hai cha con nói chuyện, vì thế trộm đứng kế cửa thoát hiểm lắng nghe.

Hơi thở cô chầm chậm, đầu có chút âm ấm —

Chú Chúc chỉ vào Chúc Úy Hàng mắng to: “Để mày về quê là chăm sóc bà nội, ai cho mày đi làm công?” Không còn chút bóng dáng văn nhã ngày nào.

Chúc Úy Hàng đã cao lên nhiều, đứng tại chỗ không né tránh lời ông trách mắng, anh nhìn chằm chằm người ba của mình, không hề sợ hãi: “Con muốn kiếm tiền.”

“Kiếm tiền? Đi nhà xưởng bốc hàng để kiếm tiền? Mày cho rằng tao không biết hả? Một sinh viên đại học đường đường lại đi khuân bốc hàng hóa, nói ra là đã thấy mất mặt nhà họ Chúc.”

Chúc Úy Hàng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lặng như mặt nước nhìn chằm chằm ba của mình.

Chú Chúc bị chọc giận bởi thái độ của anh, nổi trận lôi đình đạp anh một cái.

Trái tim Lương Nhạc co rút lại, cả người run rẩy: “Điên rồi…”

“Lỡ bà nội mày phát bệnh thì làm sao bây giờ? Mày kiếm tiền được mấy đồng mà làm hả?”

Chúc Úy Hàng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Là con không chăm sóc tốt bà nội.”

Chú Chúc dường như nghĩ rằng con trai ông đang nhận lỗi, hư vinh kiểm soát của người làm cha bỗng được thỏa mãn, ông mềm giọng: “Lập tức nghỉ việc, rồi xem xét mà điền nguyện vọng đi, mày suy nghĩ thế nào rồi?”

Chúc Úy Hàng: “Con quyết định đăng kí vào trường ở thủ đô.”

Chú Chúc cứng đờ: “Mày vẫn không hiểu lời tao nói sao?”

Mặt Lương Nhạc nóng như lửa đốt, chốc chốc lại hít thở không thông. Cô vừa định tiếp tục lắng nghe, lại bị ai đó vỗ vai một cái.

Cô quay đầu lại, là một gương mặt xinh đẹp, trang điểm cùng đồ trang sức tinh tế, hai má ửng hồng, sắc môi tươi thắm, mặt mày thanh tú, lại có chút khí chất quyến rũ.

Đột nhiên cô cảm thấy người này khá quen mắt, gắng lục lọi kí ức nhưng không thành.