Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 6



Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Ăn nho khô xong, Lương Nhạc cảm thấy hơi mệt nỏi.

Chúc Uý Hàng thấy đôi mắt cô gật gà thì cười, “Cậu muốn ngủ ở đây à?”

Lương Nhạc mở đôi mắt mỏi nhừ, lườm anh một cái rồi đừng dậy rời đi không hề lưu luyến gì.

Sau khi cô đi thì Chúc Uý Hàng nằm trên ghế thêm một lát nữa.

Trước khi đi, anh ăn miếng nho khô cuối cùng trong chén. Sau khi bỏ vào miệng sau một giây thì anh nhíu mày lại ngay.

Quá ngọt.

Anh không thích ăn các loại mứt hoa quả này, không hiểu tại sao Lương Nhạc lại thích nữa.

Nhưng đây không chỉ là việc duy nhất mà Lương Nhạc trái ngược với anh, tất cả những gì anh thích đều là thứ mà cô ghét nhất.

Nhưng thật kì lạ, cho dù có cãi nhau như thế nào thì hai người không bao giờ tách ra.

Giống như cả hai đã chấp nhận việc “Cho đến cuối cuộc đời thì người kia vẫn sẽ gây sự với mình” vậy.

Chúc Uý Hàng cầm chén nho khô xuống lầu một để rửa.

Bà nội đang định đi nghỉ ngơi, thấy anh cầm cái chén xuống thì đột nhiên hỏi: “Hôm nay con đi tìm công việc à?”

Chúc Uý Hàng gật đầu: “Con tìm được rồi ạ.”

“Con làm gì?”

“Bà nội, con sẽ tự chăm sóc bản thân.” Chúc Uý Hàng không trả lời chính diện câu hỏi của bà nội. Biết bà quan tâm anh nên anh chỉ nói bà yên tâm.

Bởi vì công việc mà anh tìm được cũng không phải là việc gì tốt –

Đầu óc anh rất thông minh, vô cùng thông thạo về máy tính. Nhưng ở vùng quê rất lạc hậu, không có nhiều công việc cần phải dùng đến đầu óc.

Anh vẫn là một học sinh cấp 3 vừa mới tốt nghiệp mà thôi, hôm nay tìm đến mấy công ty, đối phương vừa nghe là anh làm việc hè nhưng trực tiếp từ chối. Anh hỏi thăm thử thì mới biết, ở nông thôn có không ít học sinh mới tốt nghiệp cấp 3 đi làm trong hè, nhưng họ làm ở xưởng giày, đi làm thuê ở các xưởng điện tử.

Các học sinh cấp 3 vừa mới tốt nghiệp đều là những người đang ở độ tuổi sung sức nhất, các xưởng, nhà máy làm việc rất thích những người trẻ tuổi như thế này.

Cuối cùng anh cũng phải đến các xưởng làm việc để hỏi thăm.

Tuy rằng không cam lòng lắm nhưng cũng tốt hơn là chẳng có việc gì để làm.

Không chịu nói cho bà nội là vì sợ bà lo lắng.

Đến nỗi Lương Nhạc… Cô cũng không cần biết.

Đã nói với xưởng làm việc là ngày mai đi làm, nghỉ được một tuần cũng không phải dài lắm, anh nghĩ, nói với bà nội: “Bà nội, ngày mai con đi làm rồi, phiền bà… chăm sóc Lương Nhạc.”

Bà nội nghe thế thì cười hớn hở: “Ôi cha, con bé đã sắp 20 rồi, bà nội không lo được đâu, bà nội chỉ có thể bảo đảm cho con bé ăn uống đầy đủ thôi.” Ý bảo là bà không thể đi chơi cùng Lương Nhạc, lại nói: “Con đưa người ta tới mà con lại đi làm việc, thế cũng không được ném con bé qua một bên.”

Chúc Uý Hàng nhăn mày, bị bà nội trêu như thế cũng có hơi ngượng ngùng, cố ý nhìn sang nơi khác, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật ra cậu ấy cũng có thể tự chơi một mình cũng vui vẻ được mà.”

Bà nội cười, nhìn anh, không nói gì, lát sau mới lên tiếng: “Từ nhỏ hai đứa đã thân thiết với nhau rồi, con yên tâm đi. Con bé có thể làm tốt được.”

Bây giờ Chúc Uý Hàng mới yên tâm, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi thì bị bà nội gọi lại.

Bà hỏi nhỏ: “Con với ba con cãi nhau gắt lắm sao?”

Bước chân của Chúc Uý Hàng dừng lại, anh đứng khựng một lát rồi mới quay đầu nhìn bà: “Bà nội đừng lo, con sẽ xử lí tốt.”

Bà nội Chúc nhìn gương mặt kiên định của cháu trai thì đột nhiên cảm thấy anh thật sự đã trưởng thành rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng: “Bà nội chỉ hi vọng con được vui vẻ.”

Chúc Uý Hàng nhẹ nhàng đáp: “Bà nội yên tâm.”

*

Hôm sau Lương Nhạc dậy sớm, vừa lúc gặp được Chúc Uý Hàng.

Anh đã chuẩn bị xong, sắp ra cửa thì bị Lương Nhạc mới rời giường với đầu bù tóc rối gọi lại.

Lương Nhạc: “Cậu đi đâu vậy?”

Chúc Uý Hàng hạ mũ trên đầu mình: “Làm việc.”

Lương Nhạc: “Thật là cậu đã tìm được công việc rồi hả?”

Chúc Uý Hàng gật đầu.

Lương Nhạc lại hỏi: “Làm gì á?”

Chúc Uý Hàng thấy không có bà nội ở đây nên mới nói thật với Lương Nhạc: “Làm ở nhà máy, không rõ là làm gì nữa, chắc là dọn dẹp, bưng bê gì đó.”

Lương Nhạc sửng sốt, nhíu mày: “Cậu làm việc này hả?”

Chúc Uý Hàng nói: “Không tìm được việc khác nữa.”

Lương Nhạc nghĩ, thay đổi biểu cảm, tiến lên bên người anh, duỗi tay vỗ vỗ vai anh, “Thật ra thì cũng không tệ lắm, cái thân hình bé nhỏ của cậu đi mà rèn luyện cho khoẻ mạnh đi. Ba năm cấp 3 chỉ biết ngồi trong phòng học, được nuôi trắng trẻo mập mạp, phải đi làm cu li cho người ta mới biết cuộc sống này gian nan đến mức nào.”

Chúc Uý Hàng lườm cô, không định tranh cãi với cô nên nói: “Đi nhé, muộn rồi.” Nói xong anh nhấc chân rời đi.

Lúc xoay người thì không khỏi cong môi.

Từ trước đến giờ anh không lo việc Lương Nhạc sẽ giễu cợt hay ghét bỏ anh vì anh làm công việc này.

Tuy bình thường hai người hay cãi nhau ồn ào nhưng cũng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Nếu anh đã quyết định một chuyện gì lớn lao thì cô chưa bao giờ hất bát nước lạnh lên anh, tuy nói không được êm tai cho lắm nhưng lúc nào cũng ủng hộ anh.

Đây là sự ăn ý của hai người suốt mười mấy năm.

Anh vẫn luôn biết hai người không phải là kẻ thù của nhau.

Anh cảm thấy hai người chỉ là hai con nhím nhỏ, lúc ôm nhau thì sẽ làm đối phương tổn thương.

*

Chúc Uý Hàng đi rồi.

Lương Nhạc rửa mặt rồi ăn sáng, chào bà nội rồi đi tìm Hứa Tiếu Nam đi chơi.

Hứa Tiếu Nam nhớ rõ cô nói muốn đi xem biển nên đề nghị dẫn cô đi, Lương Nhạc từ chối không chút do dự.

Hứa Tiếu Nam không hiểu tại sao.

Lương Nhạc cũng ngơ ngẩn trong nháy mắt, sau vài giây tự hỏi tại sao mình lại từ chối, cô nghĩ rồi nói: “Trời nóng quá.”

Hứa Tiếu Nam: “Hè nào cũng như vậy hết, tụi mình chờ mặt trời xuống núi rồi đi cũng được.”

Lương Nhạc lại nói: “Mình chưa chuẩn bị, hay để lần sau đi.”

Hứa Tiếu Nam cười: “Cần chuẩn bị gì chứ, mình dẫn cậu đi đắp cát, bắt cua.”

Lương Nhạc trả lời qua loa lấy lệ, cuối cùng chỉ nói: “Lần sau đi mà.”

Hứa Tiếu Nam chỉ có thể từ bỏ.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Lương Nhạc nghe được Hứa Tiếu Nam nhắc cái tên “Lưu Hựu” rất nhiều lần, liền hỏi cậu ấy là ai.

Hứa Tiếu Nam nói: “Cậu quên rồi hả? Trước đây cậu ấy thân với cháu trai bà Chúc lắm đó.”

Lương Nhạc: “Thân với Chúc Uý Hàng hả?”

Hứa Tiếu Nam: “Ừm, mình nhớ rõ trước đây hai người đó thường xuyên đạp xe quanh thôn.”

Lương Nhạc nhíu mày nhớ lại, sao đó hứng thú nhớ ra: “Người hay đi xe đạp với Chúc Uý Hàng ấy hả! Mình nhớ ra rồi!”

Lúc trước, có vài ngày Chúc Uý Hàng thường xuyên ra ngoài sớm, đến khi chiều tà mới về. Nhưng mà chắc chắn là lúc đó không phải anh đi làm việc hay làm chuyện gì đứng đắn, hỏi rõ mới biết thì ra ngày nào anh cũng tập thể dục với một người bạn.

Một ngày nọ, Lương Nhạc thức dậy sớm, ngăn không cho anh đi. Chúc Uý Hàng không có cách nào khác nên đành phải mang cô theo, cô ngồi sau xe đạp anh, tuy Chúc Uý Hàng lái xe cũng tạm nhưng đường trong thôn không được trơn tru lắm, đi được một quãng thì Lương Nhạc cảm thấy mình sắp nôn ra mất.

Cuối cùng Chúc Uý Hàng cũng dừng lại trước một cái miếu, Lương Nhạc nhìn thấy một cậu bạn đứng dưới cây đại thụ cách đó không xa, sêm sêm tuổi bọn họ, nhưng cậu bạn kia có vẻ “hoang dã” hơn nhiều so với bọn họ —

Làn da ngăm đen vì phơi nắng, đôi mắt sáng sủa, thậm chí ngay khoé miệng còn có một vết sẹo nhỏ, trông hơi đáng sợ.

Người nọ thấy Chúc Uý Hàng mang theo Lương Nhạc, đôi mắt càng sáng hơn, nhanh chóng chạy tới, nhìn chằm chằm hai người, trêu Chúc Uý Hàng: “Bạn gái mày hả?”

Chúc Uý Hàng nhanh chóng phủ nhận: “Nghĩ nhiều rồi, bạn thôi.”

Lương Nhạc nhảy xuống xe, cũng phủ nhận: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tụi mình chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Nói nhiều hơn Chúc Uý Hàng một chút.

Người nọ cười khặc khặc, ánh mắt nhìn hai người vài lần, bị Chúc Uý Hàng lườm thì mới tém tém lại, nghiêm túc hỏi Chúc Uý Hàng: “Hôm nay chúng ta leo núi mà, cậu ấy cũng đi theo hả?”

Chúc Uý Hàng xoay người nhìn Lương Nhạc, dò hỏi ý cô.

Lương Nhạc nhìn mặt trời rực rỡ trên đỉn đầu, rồi gục mặt xuống, nhanh chóng từ chối: “Nóng thế mà đi leo núi hả?”

Hai người đồng thanh: “Ừ.”

“Vậy hai cậu đi đi, mình về đây.” Lương Nhạc vẫy tay bọn họ, chào tạm biệt.

Lương Nhạc đi được mấy mét thì đột nhiên dừng lại nhìn hai người đằng sau.

Không biết hai người đã bắt đầu đánh trêu nhau từ lúc nào –

Chúc Uý Hàng giận đến mức đỏ tai, Lưu Hựu thì nhìn cô chằm chằm.

Cô nhíu mày, nhận ra chắc chắn hai người đó đang nói xấu gì mình đây mà, lúc định quay lại hỏi thì họ ăn ý buông đối phương ra, nhanh chóng đạp xe chạy đi.

Cô tức đến mức dậm chân tại chỗ, ăn hai cây kem mới nguôi giận.

Sau này Chúc Uý Hàng trở về, cô hỏi hai người nói gì, Chúc Uý Hàng không chịu mở miệng. Dần dà cô cũng quên mất chuyện này, chỉ là sau này Lưu Hựu thường xuyên đến tìm Chúc Uý Hàng đi chơi. Lần nào Lưu Hựu hấy cô cũng cười cười, nhưng Lương Nhạc biết rõ, nụ cười của cậu không có ý thân thiện chút nào.

Cô có hỏi Chúc Uý Hàng vài lần, Chúc Uý Hàng chỉ thờ ơ liếc cô rồi nói: “Đừng để ý cậu ta.”

Sau này ít gặp nhau nên Lương Nhạc đã quên cậu ấy mất.

Bây giờ Hứa Tiếu Nam nhắc lại cô mới nhớ ra, hỏi thêm một câu: “Bây giờ Lưu Hựu đang ở đâu?”

“Vất vả lắm mới học xong cấp 3, bây giờ đang làm công ở xưởng giày.”

Lương Nhạc nhướng mày: “Làm ở nhà máy à?” Chúc Uý Hàng cũng làm ở nhà máy, không biết hai người có làm cùng nhau không?

“Ừm, ở chỗ mình ai cũng đi làm việc hè ở nhà máy hết.”

Lương Nhạc hỏi thêm: “Tại sao lại nói cậu ấy vất vả mới học xong cấp 3?”

Hứa Tiếu Nam nói nhỏ: “Cậu ấy học dở nhưng không biết điều, xém chút nữa là bị đuổi học đêm trước khi thi đại học rồi.”

Lương Nhạc chậc lưỡi, lại hiểu thêm vài phần đối với bạn thân của Chúc Uý Hàng.

Ở bên khác, Chúc Uý Hàng đi làm ngày đầu tiên đã gặp được Lưu Hựu đã làm việc được 10 ngày rồi…

Lúc chiều tối, Lương Nhạc và bà nội chờ Chúc Uý Hàng về ăn cơm.

Lương Nhạc xoay vòng vòng ở ngoài sân lớn, nhìn ra cửa vô số lần, đến lần thứ mười thì mới thấy một chiếc motor nhỏ từ xa xa.

Cô không nhìn rõ người lái xe nhưng chắc chắn đó không phải là Chúc Uý Hàng, nhưng chiếc motor nhỏ đó lại đi về phía nhà họ Chúc.

Lương Nhạc nheo mắt lại xem, chờ đến khi cái xe kia vào sân rồi thì cô mới nhìn thấy rõ người ngồi phía sau chính là Chúc Uý Hàng.

Người lái xe thì có làn da ngăm đen, thon gầy, cô cảm thấy quen quen, lúc người nọ cười với cô y chang như năm nào thì đột nhiên cô mới phát hiện –

Là Lưu Hựu.

Lựu Hựu chở Chúc Uý Hàng về trên chiếc xe của mình.

Cô phát hiện cậu đã trưởng thành rồi, ít nhất Lưu Hựu đã nâng cấp chiếc xe đạp có yên xe rách rưới cộm mông thành xe máy chạy bằng xăng.