Chiến Lang Ở Rể

Chương 151: Chỉ sợ Lê Văn Vân mới là người chủ đạo



Cúp điện thoại, trong mắt Lê Văn Vân hiện lên một chút lo lắng nói: "Chủ tịch Lôi, bố, con có việc cần phải đi ra ngoài, con đi trước đây!"

Sau đó, anh không đợi Lôi Bân và Lê Cảnh An đồng ý đã trực tiếp chạy ra ngoài!

Lê Cảnh An nhìn thấy Lê Văn Vân chạy ra ngoài thì khẽ cau mày. Ông ta cười nói: "Thằng nhóc này cứ hấp ta hấp tấp như vậy."

Lôi Bân vỗ vỗ vai Lê Cảnh An nói: "Cảnh An, anh đã sinh được một đứa con trai ngoan!"

Lê Cảnh An mỉm cười.

Thực ra ông ấy cũng không hiểu ý của Lôi Bân, ông ấy nghĩ vừa rồi chính lời nói của Lê Văn Vân đã khiến tập đoàn Hãn Vũ chiếm thế chủ động trong cuộc chiến với nhà họ Lê lần này nên mới khen ngợi.

Lê Văn Vân chạy đến bên cạnh, có một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu ở đó. Lê Văn Vân mở cửa xe chạy lên, trong xe có cả Tần Quốc Thành và Tất Hoa Vũ.

Cùng lúc đó, Lê Hàng không biết đã chạy về lại từ lúc nào. Giờ đang ngồi ở hàng ghế sau với vẻ mặt lo lắng.

Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cả hai người sững sờ một lúc. Tần Quốc Thành mắng mỏ: "Cậu làm sao vậy? Sao cậu ra đây nhanh thế? Đây không phải là đại hội tẩy trắng của cậu sao?"

“Chỉ cần nói sự thật ra là được, mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra thì tốt rồi, cho nên không cần nói thêm.” Lê Văn Vân nói: “Bây giờ anh mau lái xe đưa tôi đến một nơi.”

“Bác sĩ Phạm ở đó?” Tần Quốc Thành kinh ngạc hỏi.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ, có việc, tăng tốc đi!"

Anh không đề cập đến chuyện của Hoàng Thi Kỳ, Hoàng Thi Kỳ bây giờ không muốn trở lại Người Gác Đêm. Lê Văn Vân cũng đồng ý với cô ta.

Tần Quốc Thành gật gật đầu, nhanh chóng khởi động xe. Đến cửa khu nhà, Lê Văn Vân nói: "Các người trở về đi."

Tần Quốc Thành không nghĩ nhiều, gật đầu, lại khởi động xe. Còn Lê Văn Vân xông vào bên trong khu nhà. Chẳng bao lâu, anh đã mở được cửa. Vừa đi vào, Lê Văn Vân liền ngửi được mùi nước khử trùng và mùi máu tươi.

Trên ghế sô pha, cả Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đều mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.

“Số 2 đâu?” Lê Văn Vân vội vã cúi người lại gần hỏi.

“Ở trong phòng đó.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Nơi Phạm Nhược Tuyết sống, sẽ có một căn phòng được cải tạo thành phòng phẫu thuật. Đây là thói quen của cô, bởi vì cô là một Người Gác Đêm. Mỗi lần cô đi đến đâu cũng có nghĩa là sẽ có tình huống nhiệm vụ, mà cô là bác sĩ của tiểu đội, nếu bị thương, nhất định sẽ phải điều trị hoặc phẫu thuật. Vì vậy nơi cô sống, sẽ cải tạo một phòng phẫu thuật.

“Tôi sẽ đi gặp cô ấy.” Lê Văn Vân nói.

“Hiện tại vẫn đang hôn mê, bị thương rất nặng.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân cau mày nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết cụ thể là có chuyện gì đang xảy ra. Tối hôm qua, tôi và Tiểu U đi tuần. Cô ấy đã chủ động gọi điện cho chúng tôi. Lúc đó cô ấy đã bị thương rất nặng." Phạm Nhược Tuyết nói.

Trước đó, Lê Văn Vân đã đưa số điện thoại của Hoàng Thi Kỳ cho Phạm Nhược Tuyết, lẽ ra Phạm Nhược Tuyết đã nên liên lạc với cô ta.

“Dựa vào thủ pháp, cô thấy là ai làm?” Lê Văn Vân nói với vẻ mặt âm trầm: “Bây giờ tôi phải đi chém tên đó!”

“Trong số các cao thủ đã biết, người này chưa từng xuất hiện, hiện tại tôi cũng không rõ lắm.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói.

“Má nó!” Lê Văn Vân chửi rủa.

...

Sắc mặt Lê Văn Vân khó coi và vô cùng tức giận, cùng lúc đó, tại khách sạn Long Thịnh, trên tầng ba.

Lúc này, tổng kết cuối năm của nhà họ Lê biến thành một trò hề. Mọi người cũng đã lần lượt rời khỏi khách sạn, lúc này bên trong khách sạn chỉ có người nhà họ Lê, đa số đều là những lãnh đạo cấp cao. Và cả gia đình Liễu Vân Sơn.

Lê Trung Hằng, Lê Tử Thiện... và những người khác cũng đã bị cảnh sát bắt đi lúc nãy.

Trước khi đến, Lê Văn Vân đã dặn dò Tần Quốc Thành đánh tiếng với bên cảnh sát, anh muốn lật ngược vụ án. Cảnh sát đương nhiên sẽ can thiệp, Lê Trung Hằng và những người khác quả thực đã phạm tội!

Lúc này nhà họ Lê đã bị mây mù bao phủ. Mọi người đều nhìn về phía Lê Vĩnh Sanh.

Lê Vĩnh Sanh với mái tóc hoa râm ngồi một bên. Ông ta thở dài một hơi, sau đó chỉ vào một người đàn ông trung niên bên cạnh rồi nói: "Lê Trung Vân, con chủ trì tình hình chung trong nhà đi. Sau hôm nay, gia đình chúng ta... Haiz! Hà cớ gì! Lúc trước hà cớ gì phải thế chứ!"

Liễu Vân Sơn nghiến răng, đứng dậy nói: "Đàm phán với Lôi Bân đi, cùng lắm thì thỏa hiệp một chút. Không cần thiết phải đuổi cùng giết tận."

“Vân Sơn à!” Lê Vĩnh Sanh sờ sờ đầu mình: “Chẳng lẽ anh còn chưa hiểu rõ sao? Lôi Bân hoàn toàn không phải là người chủ đạo trong chuyện này.”

“Ý của ông là?” Liễu Vân Sơn nhìn ông ta.

Mọi người cũng nhìn về phía Lê Vĩnh Sanh, Lê Vĩnh Sanh thở dài nói: "Các người không phát hiện à? Mọi chuyện bắt đầu từ khi Lê Văn Vân trở về Lâm Hải. Khi trở về Lâm Hải, cậu ta đã có quan hệ thân thiết với Lôi Bân. Sau đó bắt đầu điều tra chuyện của cậu ta, cho đến tuần trước mới bắt đầu bùng phát."

“Ý của ông là, Mạc Phi chính là Lê Văn Vân, cũng là người chủ đạo?” Liễu Vân Sơn hỏi: “Ông điên rồi, dựa vào đâu là cậu ta chứ?”

"Tôi không biết tại sao, chắc là trực giác." Lê Vĩnh Sanh thở dài và nói: "Nếu Lôi Bân có thể kiểm soát tất cả những điều này, nếu ông ta có sự hỗ trợ đầy đủ của Ngân hàng Tân Hải phía sau, với tính cách của ông ta, ông ta đã bắt đầu động tay động chân rồi. Bây giờ, tất cả những điều này quá trùng hợp, tôi buộc phải suy nghĩ theo hướng này!"

Vẻ mặt Liễu Vân Sơn khẽ động. Sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn cảm thấy điều đó là không thể.

Lê Vĩnh Sanh thở dài, sau đó nhìn Lê Hoán bên cạnh nói: "Lê Hoán, buổi tối giúp ông đến nhà Lê Cảnh An, đồng thời gọi Lê Lan tới."

Lê Lan là con gái đến từ dòng thứ của nhà họ Lê, khi còn bé đã có một mối quan hệ không tồi với Lê Văn Vân.

Nhưng sau tai nạn của Lê Cảnh An, để bảo vệ chính mình, bọn họ cũng cắt đứt liên lạc với Lê Cảnh An.

“Chuyện này… không cần thiết, tôi nghĩ Lê Văn Vân chỉ là con tốt của Lôi Bân mà thôi.” Bên cạnh, Liễu Vân Sơn lắc đầu nói.

Lê Vĩnh Sanh thở dài lắc đầu!

...

Lê Văn Vân ở lại chỗ Phạm Nhược Tuyết cho đến tối. Hoàng Thi Kỳ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại!

Lê Văn Vân đến xem nhiều lần, sắc mặt Hoàng Thi Kỳ tái mét, vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Lê Văn Vân đau lòng không thể chịu được nhưng cũng không biết làm thế nào.

Vào buổi chiều, trên mạng có rất nhiều tiêu đề của thành phố Lâm Hải phanh phui những chuyện về nhà họ Lê, gây náo động xôn xao!

Thị trường chứng khoán của nhà họ Lê lại bắt đầu sụp đổ và bắt đầu rớt giá điên cuồng!

Tất nhiên, Lê Văn Vân đã không quan tâm đến tất cả những điều này. Buổi tối dùng bữa xong, trong lòng anh có chút không yên, dự định về nhà sẽ đánh tiếng với bố mẹ để chuyển đến chỗ Phạm Nhược Tuyết.

Sau khi chào Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân vội vã về nhà!

Vừa đến cửa nhà, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày. Ở nhà, anh nghe thấy rất nhiều tiếng nói.

Anh nghe thoáng qua một lúc, đại khái có khoảng mười mấy người.

"Cảnh An à, khi anh còn ở nhà họ Lê, tôi đối với anh cũng đâu có tệ lắm. Quả thật lúc trước cũng thấy anh có năng lực tốt, còn dự định đề bạt anh vào dòng chính." Giọng của Lê Vĩnh Sanh vang lên: "Về chuyện lúc trước chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ. Đối với gia đình lúc đó, thanh danh thật sự quá kém."

“Đúng đó, Cảnh An, không cần thiết phải làm ầm ĩ ra như thế này.” Một giọng nói khác tiếp theo vang lên: “Tất cả mọi người đều là chảy dòng máu của nhà họ Lê. Ông cụ Lê Vĩnh Sanh còn nói có thể ghi tên các người vào gia phả. Anh hãy nói chuyện với chủ tịch Lôi một chút, bảo ông ấy giơ cao đánh khẽ đi!"

Lê Cảnh An cau mày nói: "Tôi thực sự không quan tâm đến những chuyện ở tập đoàn Hãn Vũ."

Lê Vĩnh Sanh cân nhắc và nói: "Vậy thì anh để tôi và Lê Văn Vân nói chuyện riêng được không?"

“Lê Văn Vân không có ở nhà, sau khi rời khỏi khách sạn thì nó đã đi rồi.” Lê Cảnh An vội nói.

Lê Văn Vân cau mày, trực tiếp đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra, nhàn nhạt nói: "Lúc đầu đuổi ra ngoài thì cũng thôi đi, mọi người không ai nợ ai. Nhưng cách làm của các người lại là bỏ đá xuống giếng, lo lắng bố tôi lại trỗi dậy, cứ thế nhằm vào chúng tôi hết lần này đến lần khác. Bây giờ sự thật lộ ra, các người lại bảo chúng tôi hãy dừng tay lại? Về phần gia phả nhà họ Lê của các người, xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú lắm!"

“Lê Văn Vân!” Lúc này mọi người đều hướng mắt về phía cửa, Lê Văn Vân bình tĩnh bước vào phòng, nhìn mọi người trong phòng.

Khi ánh mắt anh rơi vào một cô gái trạc tuổi hai mươi, lông mày anh khẽ cau lại!

Đồng thời, anh cười khẩy nhìn Lê Vĩnh Sanh.