Chiến Lang Ở Rể

Chương 165: Thay ông nội cậu dạy dỗ cậu một chút



Nghe Lê Văn Vân nói vậy thì Hoàng Gia Gia có hơi sửng sốt, sau đó trên mặt anh ta đầy vẻ giận dữ nói lại: "Anh dám gọi thẳng tên ông nội tôi hả?"

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, anh cười híp mắt nhìn Hoàng Gia Gia hỏi ngược lại: "Vậy cậu nói xem lần này cậu đến đây làm gì?"

Hoàng Gia Gia tháo kính râm xuống, liếc mắt nhìn Lê Văn Vân sau đó nói: "Rất đơn giản, hợp đồng quảng cáo kia vẫn phải tiếp tục, bộ phim điện ảnh do các anh đầu tư kia cũng phải tiếp tục. Còn anh, cút ra khỏi tập đoàn Hãn Vũ, sau đó bị tôi tìm người đến dạy dỗ một trận."

"Đương nhiên, vừa nãy anh dám gọi thẳng tên ông nội tôi cộng với việc nói năng ngông cuồng trước mặt tôi, nên tôi dự định sẽ cho anh phải nằm bệnh viện hai tháng." Hoàng Gia Gia nói.

Tần Tuyết Nhi ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, không phải hôm qua anh giỏi lắm sao?"

Lôi Bân lên tiếng cười nhạo: "Hoàng Gia Gia, cậu quá coi trọng chính mình rồi, để tôi nói cho cậu biết người phụ nữ này là loại người thế nào.”

Vẻ mặt của Tần Tuyết Nhi chợt biến sắc, sau đó quay sang nũng nịu với Hoàng Gia Gia: "Anh Gia Gia..."

Hoàng Gia Gia tức giận trừng mắt nhìn Lôi Bân hỏi: "Chủ tịch Lôi, ông không phải không biết cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu tôi không đến Lâm Hải thì tôi sẽ chẳng ngờ được cô ấy lại bị các ông bắt nạt như vậy rồi. Ông tin chỉ cần tôi nói với ông nội tôi nói một tiếng thì ông nội tôi sẽ lập tức dừng việc trợ giúp ông, mà ngược lại sẽ quay sang trợ giúp cho nhà họ Lê không?"

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: "Có thể cô ta là người phụ nữ của rất nhiều người đấy."

“Nhóc con, anh đang nói cái gì đó.” Hoàng Gia Gia mặt mũi xanh mét nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân: “Các anh còn chần chờ gì nữa, mau đánh cho tôi."

“Để tôi xem ai dám ra tay." Lôi Bân cười lạnh một tiếng nói.

Lê Văn Vân xua tay nói: "Aizz, quả nhiên ông già Hoàng Tông Thực này không giỏi dạy dỗ con cháu cho lắm, không ngờ nhà họ Hoàng lại sinh ra một đứa cháu thích phá của như cậu. Gia đình các cậu có rất nhiều tiền, cho dù thất bại một chút cũng không đáng là gì, nhưng cậu lại đi thích cái loại giả tạo như Tần Tuyết Nhi thật sự khiến tôi rất thất vọng đó, hôm nay tôi phải thay mặt Hoàng Tông Thực dạy cho cậu một bài học nhớ đời mới được."

Anh vừa nói vừa sải bước tiến về phía trước.

Chân của Hoàng Gia Gia vẫn còn gác ở trên bàn, chưa kịp phản ứng lại đã bị Lê Văn Vân túm lấy trực tiếp lôi cả người anh ta xuống khỏi ghế.

"Dừng tay."

Sắc mặt của đám người mà Hoàng Gia Gia dẫn theo liên tục thay đổi.

"Đừng nhúc nhích." Đúng lúc này Lôi Bân xông lên, vừa tung một cú đá về phía một người trong số đó đồng thời giơ một ngón tay chỉ vào một người khác uy hiếp nói.

Ông ta xuất thân là Người Gác Đêm, cho dù có bị chặt đứt một tay đi nữa thì những người bình thường này cũng không thể nào so sánh được.

"Lê Văn Vân, anh có biết tôi là ai không mà dám ra tay với tôi, tôi thấy anh chán sống rồi đúng không?" Hoàng Gia Gia nổi điên quát lên.

Lê Văn Vân cười nói: "Vậy sao?"

"Phịch, phịch, phịch, phịch."

Ngay sau đó, anh bắt đầu tung quyền đấm cước đá mà đánh Hoàng Gia Gia, đương nhiên anh khống chế sức lực của mình rất tốt, phần lớn chỉ khiến cho Hoàng Gia Gia nếm mùi đau đớn nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào.

"Á."

Hoàng Gia Gia bị đánh đến mức lăn lộn không ngừng khiến Tần Tuyết Nhi cũng sợ đến ngây người.

Đây chính là Hoàng Gia Gia, là thái tử của Ngân hàng Tân Hải, cho dù có ngước mắt nhìn ra thế giới thì e rằng anh ta cũng là một trong những người giàu nhất.

Hiện tại Lê Văn Vân lại dám thật sự ra tay với anh ta, mặc dù cô ta chỉ ngồi yên đó không hề bị đánh nhưng trên trán đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh rồi.

Cô ta phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về Lê Văn Vân, rốt cuộc thì anh là ai chứ?

Cô ta cứ nghĩ Lê Văn Vân chỉ có quan hệ không mấy thân thiết với Lôi Bân thôi, nên mới cho rằng Hoàng Gia Gia nhất định có thể đối phó được Lôi Bân.

Nhưng bây giờ, cả Lê Văn Vân và Lôi Bân đều không thèm chừa chút mặt mũi nào cho Hoàng Gia Gia, hơn nữa... hình như Lê Văn Vân còn biết ông chủ thật sự đứng phía sau Ngân hàng Tân Hải là ông nội của Hoàng Gia Gia, Hoàng Tông Thực rồi.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khiến cho cô ta cảm thấy da đầu của mình có hơi tê dại.

Nguyên nhân chủ yếu khiến cô ta có thể thay thế Lưu Giai là nhờ Hoàng Gia Gia làm tư bản chống lưng cho cô ta, anh ta không hề tiếc tiền mà nâng đỡ cô ta.

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi."

Hoàng Gia Gia bị đánh dữ dội một hồi thì chịu không nổi nữa, thật sự quá đau đớn.

Lê Văn Vân vẫn mặc kệ đá thêm vài cước nữa mới cười híp mắt mà nhìn Hoàng Gia Gia, sau đó nhìn về phía Tần Tuyết Nhi ở bên cạnh nói: "Cậu trông chừng cho tốt phụ nữ giả tạo này của cậu đi, chuyện của Lưu Giai là thế nào thì trong lòng cô ta tự rõ, ở bên ngoài thì tỏ vẻ như mình ngây thơ vô tội nhưng lại chứa đầy mưu đồ xấu xa ở trong bụng. Lần trước tôi không muốn để ý đến cô nên chỉ dạy dỗ cô một chút, không ngờ cô lại mau quên như vậy, hơn nữa bây giờ còn chủ động chạy đến chịu chết."

Nghe những lời mà Lê Văn Vân nói, mặt của Tần Tuyết Nhi đột nhiên biến sắc.

Sau đó Lê Văn Vân lấy điện thoại di động của mình ra tìm số của Hoàng Lượng rồi bấm gọi, điện thoại được kết nối rất nhanh, Hoàng Lượng hỏi: "Lê Văn Vân, có chuyện gì vậy?"

"Gửi số điện thoại của ông già nhà các anh qua cho tôi, tôi có chút chuyện cần tìm ông ấy." Lê Văn Vân nói.

“Tôi sẽ gửi ngay.” Hoàng Lượng vội vàng gật đầu.

Vừa mới cúp điện thoại không bao lâu đã có một tin nhắn được gửi đến, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua Hoàng Gia Gia sau đó anh lập tức gọi đến số của Hoàng Tông Thực.

“A lô.” Một lúc lâu sau ở bên đầu bên kia mới vang lên giọng nói uy nghiêm: “Xin hỏi cậu là ai?"

“Là tôi, Lê Văn Vân.” Lê Văn Vân cười một tiếng mới nói: "Ông Hoàng, dạo gần đây cơ thể có khỏe không?"

"Khỏe lắm, khỏe lắm, ba năm nay cậu cũng không thèm liên lạc với tôi gì cả, cậu đã làm gì vậy?" Giọng điệu của Hoàng Tông Thực rõ ràng đang rất phấn khích.

“À, ông cụ, nếu ông muốn ôn chuyện cũ thì đợi khi nào tôi đến Yến Kinh rồi hẵng nói luôn một thể. Tôi gọi điện cho ông chủ yếu là muốn nói với ông một chuyện.” Lê Văn Vân nói tiếp: “Hoàng Gia Gia là cháu trai của ông đúng không "

Hoàng Tông Thực gật đầu một cái rồi mới nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Lê Văn Vân nói sơ về chuyện vụ tai nạn xe của Tần Tuyết Nhi một lần trước, sau đó anh mới bắt đầu thuật lại một cách chi tiết.

“Đánh tốt lắm, đáng đánh.” Hoàng Tông Thực mắng: “Bình thường tôi không thể dạy dỗ nó tử tế, nó được mẹ nó chiều hư nên lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi trác táng, cậu đưa điện thoại cho nó đi.”

“Tôi đã mở loa ngoài rồi, ông cứ nói đi.” Lê Văn Vân bật loa ngoài.

Thực tế thì cái điện thoại của Lê Văn Vân cũng không phải loại điện thoại tốt gì, âm thanh từ cuộc gọi phát ra rất lớn nên Hoàng Gia Gia đã nghe thấy giọng của ông nội mình từ trong điện thoại rồi.

Lúc này thấy Lê Văn Vân mở loa ngoài thì anh ta vội vàng nói: "Ông nội, mau đến cứu con đi, con sắp bị cái tên Lê Văn Vân này đánh chết rồi."

“Đánh chết con rùa rụt cổ như con thì càng tốt.” Giọng Hoàng Tông Thực vang lên từ trong điện thoại: “Con có biết cậu ấy là ai hay không? Mạng của ông, mạng của chị con, kể cả mạng của chú hai con đều là do cậu ấy cứu, vậy mà con lại dám tìm cậu ấy gây khó dễ. Xin lỗi Lê Văn Vân nhanh lên, nếu để Lê Văn Vân nói với ông một tiếng không hài lòng thì ông sẽ đánh gãy chân con."

“A.” Vẻ mặt của Hoàng Gia Gia chợt biến sắc: “Anh ta là người đã cứu chị và các ông sao? Cháu đâu có biết đâu."

“Ông đây không muốn nói nhiều với con, chờ khi nào con trở về Yến Kinh để xem ông đón tiếp con thế nào.” Hoàng Tông Thực chửi ầm lên trong điện thoại.

Mặt Hoàng Gia Gia đều đã tái mét nằm trên mặt đất, cả khuôn mặt đều rơi vào tuyệt vọng nói: "Ông nội, cháu biết sai rồi mà."

"Còn nữa, con bảo cái cô minh tinh đó mau cút xéo đi, để ông phát hiện giữa các con vẫn còn liên lạc thì ông sẽ triệt để cắt đứt nguồn kinh tế của con đấy." Hoàng Tông Thực mắng tiếp.

“Cháu đuổi, cháu đuổi là được chứ gì?" Hoàng Gia Gia thấy Hoàng Tông Thực nổi giận thì rất sợ hãi.

Sau khi nói chuyện với Hoàng Gia Gia xong, Hoàng Tông Thực mới lên tiếng lần nữa: "Lê Văn Vân, lúc nào rảnh nhớ đến Yến Kinh chơi một lát, Hoàng Hân cũng hay nhắc tới cậu đấy."

“Một thời gian nữa tôi sẽ đến, tới lúc đó sẽ liên lạc lại với ông." Lê Văn Vân cười nói: “Vậy tôi cúp máy trước, tiếp theo phải giải quyết chuyện ở đây trước."

Lê Văn Vân nói xong thì cúp điện thoại, sau đó buông Hoàng Gia Gia ra, vừa cười híp mắt vừa kéo một cái ghế ngồi xuống.

Lôi Bân cũng nở một nụ cười rồi kéo ghế ngồi xuống, ông ta nở một nụ cười như có như không nhìn về phía Hoàng Gia Gia.

Lúc này Hoàng Gia Gia rất xấu hổ, anh ta chịu đựng cơ thể đau nhức bước đến trước mặt Lê Văn Vân sau đó chân thành nói: "Lê Văn Vân, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi anh, tôi không biết anh chính là người đã cứu ông nội và chị của tôi. Nếu như biết thì tôi chắc chắn sẽ không dám đối xử với anh như vậy đâu, xin anh hãy tha thứ cho tôi."

Thái độ của anh ta xem ra rất chân thành, dường như ngoại trừ dáng vẻ quần là áo lụa ở bên ngoài thì tên nhóc này vẫn rất tôn kính những người thân trong gia đình mình.

Sau đó Lê Văn Vân lại mỉm cười nhìn về phía Tần Tuyết Nhi đang ngồi cách đó không xa, Tần Tuyết Nhi bắt gặp ánh mắt của Lê Văn Vân thì toàn thân đều trở nên run rẩy, trên trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.