Chiến Lang Ở Rể

Chương 169: Chuyện nhặt tiền mà không ai làm sao?



Vương Ý đau đầu, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Nhân viên mới nhậm chức này có lai lịch như thế nào mà có thể khiến tổng giám đốc đích thân gọi cho mình.

Anh ta không quan tâm đến Lâm Nhã trước mặt nữa, vội vàng chạy ra khỏi lối cầu thang, nhìn Lê Văn Vân đang đứng đợi thang máy, anh ta vội vã chạy đến nói: "Lê Văn Vân, đừng nóng vội mà. Tôi không có ý đó đâu!"

Lê Văn Vân đứng ở cửa thang máy, quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái rồi hỏi: "Không phải vừa nãy anh bảo tôi cút đi sao? Bây giờ tôi muốn đi, anh lại làm gì vậy?"

"Cậu nhầm rồi. Ý tôi là lần sau cậu có thể đến sớm hơn." Vương Ý vội vàng nói.

Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Haiz, thôi bỏ đi, ngày đầu tiên tôi đã đến muộn, quả thực không có tư cách làm việc dưới tay anh. Loại nhân viên như tôi, tôi cũng tự cảm thấy xấu hổ, phải từ chức mới được."

Sắc mặt Vương Ý xanh mét, nhưng anh ta vẫn gật đầu khom lưng, nói: "Tôi không có ý đó, đến muộn thôi mà, đều là chuyện không thể tránh khỏi. Lần sau chỉ cần chú ý là được."

Lê Văn Vân nhún vai nói: "Haiz, vẫn nên thôi đi!"

“Hì hì!” Lâm Nhã bước ra khỏi góc cầu thang bộ. Nhìn thấy bộ dạng của Lê Văn Vân và Vương Ý, cô ta không nhịn được mà nở nụ cười, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng khép miệng lại, tò mò liếc nhìn Lê Văn Vân một cái rồi vội vàng chạy vào phòng làm việc!

Khi Vương Ý nhìn thấy Lê Văn Vân một lòng muốn rời đi, mồ hôi lạnh trên trán ông ta cũng sắp rơi xuống.

Anh ta không biết rõ lai lịch của Lê Văn Vân, nhưng rõ ràng Lê Văn Vân không hề giống với những nhân viên khác trong công ty. Anh hoàn toàn không quan tâm đến công việc này chút nào.

Nếu như anh rời đi, cả anh ta đều sẽ bị đuổi việc.

Anh ta không muốn mất công việc này.

Anh ta vội vàng kéo Lê Văn Vân lại, nói với vẻ mặt cầu xin: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi thực sự sai rồi, vừa nãy thái độ của tôi không tốt. Cậu đại nhân đừng chấp lỗi của tiểu nhân."

Lê Văn Vân cười híp mắt liếc nhìn anh ta, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, anh cảm thấy có chút buồn cười, xua tay nói: "Được rồi được rồi, đưa thẻ công việc cho tôi đi!"

Nếu như anh thật sự chạy về, đoán rằng Phạm Nhược Tuyết vẫn sẽ đưa anh trở lại, hoặc là đi đến nơi khác tìm một thân phận mới.

Chuyện đã không còn cách nào, nếu nhiệm vụ phải được thực hiện ở đây thì quả thực cần phải có một thân phận tốt một chút để che đậy.

Vương Ý thấy Lê Văn Vân đã tha thứ thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy được, để tôi đi sắp xếp công việc cho cậu."

"Không cần phải giới thiệu bản thân. Anh chỉ cần phân công công việc cho tôi là được rồi." Lê Văn Vân nói.

“Được, được.” Vương Ý vội vàng gật đầu nói.

Anh ta đưa Lê Văn Vân đến bộ phận tiêu thụ, dẫn Lê Văn Vân đi xuyên qua đám đông đến trước một dãy bàn, nói: "Đây là tổ tiêu thụ hai, cậu cứ ở đây đi, Hầu Bảo Khôn, đây là người mới được sắp xếp đến tổ các cậu."

Ngay sau đó, một người đàn ông trông khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, người thanh niên còn trẻ hơn Lê Văn Vân đến gần nói: "Giám đốc!"

"Đây là Lê Văn Vân, người mới đến tổ các cậu. Cậu sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ta xong thì đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Vương Ý nói với anh ta.

Hầu Bảo Khôn gật đầu, liếc nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh đến đây đi!"

Lê Văn Vân đi theo anh ta đến bên một vị trí trống, điều khiến Lê Văn Vân vô cùng ngạc nhiên chính là cô Lâm Nhã đó đang ngồi bên cạnh Lê Văn Vân.

Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ta thè lưỡi rồi nói với Lê Văn Vân: "Vừa rồi cảm ơn anh nhé."

Lê Văn Vân xua tay không nói gì.

Tổ tiêu thụ này tổng cộng có chín người, trong số đó có sáu nữ.

Cũng không giới thiệu bản thân quá nhiều. Lê Văn Vân chỉ tạm làm việc ở đây mà thôi, chắc là giữa bọn họ cũng không có quá nhiều giao lưu.

Hầu Bảo Khôn rất nhanh đã quay trở lại, anh ta nhìn Lê Văn Vân bằng một ánh mắt kỳ lạ, sau đó lại nói với Lâm Nhã: "Lâm Nhã, giám đốc gọi cô đến phòng làm việc của ông ta một chuyến."

Trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn của Lâm Nhã lộ ra vẻ khó chịu, nhưng cô ta vẫn cắn răng chịu đựng. Sau khi đi đến phòng làm việc, mất khoảng bảy tám phút, cô ta mới quay trở lại chỗ ngồi của mình. Lê Văn Vân nhìn đánh giá cô ta một lượt thì thấy trên cả khuôn mặt cô ta đều là vẻ rối rắm.

“Sao vậy?” Một cô gái ở bên kia hỏi: “Anh ta lại quấy rối cô à?”

Lâm Nhã thở dài, nói: "Anh ta lấy lí do thành tích của tôi không tốt, nói muốn đuổi việc tôi. Tôi vẫn đang trong thời gian thử việc, thành tích tháng này quả thật không đạt yêu cầu, vốn dĩ là thời gian thử việc hai tháng."

“Tên Vương Ý này thật sự là quá đáng.” Một cô gái khác thì thào nói, sau đó lại hỏi: “Đã xác định đuổi việc à?”

“Bây giờ vẫn chưa đuổi việc, nhưng… anh ta yêu cầu tôi đi đòi số tiền nợ của quán bar Thanh Nguyệt.” Lâm Nhã mím môi nói: “Còn nói nếu không đòi lại được thì… thì tôi đi luôn đi."

Hầu Bảo Khôn ở gần đó nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ thì sắc mặt có chút thay đổi: "Tám trăm vạn ở quán bar Thanh Nguyệt đó vốn đã là món nợ chết mà. Bây giờ trích phần trăm của công ty đối với món nợ chết này đã lên tới mười lăm phần trăm rồi. Chỉ cần đòi được số nợ này thì sẽ có được mười lăm phần trăm tiền hoa hồng. Nhưng không ai dám làm nhiệm vụ này cả. Anh ta đây là muốn ép cô đi mà.”

“Hay là làm bạn gái của anh ta đi.” Cô gái bên cạnh nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo chú của anh ta là nhân vật cao cấp trong công ty!”

Tám trăm vạn, tiền hoa hồng mười lăm phần trăm, đối với người đi làm có thể nói là giàu có trong một đêm. Vậy mà không ai dám nhận sao?

Trên mặt Lê Văn Vân thoáng hiện lên vẻ tò mò, hỏi: "Chuyện nhặt tiền này mà không ai làm à?"

"Anh vừa đến công ty nên không biết. Ông chủ đứng sau quán bar Thanh Nguyệt là ông chủ của hội các quán bar lớn nhất Yến Kinh, quy mô tương đối lớn, hơn nữa lai lịch còn rất bí ẩn, cộng thêm loại sản nghiệp như quán bar hầu hết đều thông đồng với nhau. Trước đây cũng đã có vài người trong công ty đến đòi nợ, nhưng liên tiếp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đều phải vào bệnh viện. " Hầu Bảo Khôn thở dài nói: “Đây vốn là một món nợ chết, Vương Ý muốn ép cô ta nghỉ việc."

Khóe mắt Lê Văn Vân khẽ giật.

Lai lịch rất thần bí? Mạc Phi là người của Hồng Nguyệt hay Bóng Tối hay là thế lực ngầm khác?

Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhã, nói: "Nợ thì phải trả là chuyện hiển nhiên, loại chuyện nhặt tiền này vậy mà lại không có ai làm. Lâm Nhã phải không? Một lát nữa tôi và cô cùng đi xem xem. Nhưng đến lúc đó nhận được tiền phần trăm thì cô phải chia cho tôi một nửa đấy."

Lâm Nhã kinh ngạc liếc nhìn Lê Văn Vân.

Hầu Bảo Khôn cau mày nói: "Lê Văn Vân, thôi bỏ đi, đừng tự chuốc lấy phiền phức nữa. Về phần Lâm Nhã, nếu thật sự không được thì cô đổi công ty đi. Trình độ học vấn của cô khá cao, hơn nữa tiêu thụ thực sự không phù hợp với cô. Cô dựa vào trình độ học vấn đi tìm một việc dân sự có lẽ sẽ dễ dàng hơn đấy."

Lâm Nhã mím môi, cô ta cắn răng, nhìn Lê Văn Vân nói: "Vậy lát nữa chúng ta cùng đi đi!"

Dường như cô ta không muốn mất công việc này.

“Lâm Nhã, cô điên rồi!” Cô gái ở bên cạnh thấp giọng nói: “Đó là món nợ chết của quán bar Thanh Nguyệt đấy.”

Viền mắt Lâm Nhã hơi đỏ lên, nói: "Tôi phải đi thử một lần, cô biết mà, tôi rất thiếu tiền..."

Hầu Bảo Khôn thấy hai người kiên trì như vậy thì cau mày nói: "Hai người muốn đi thì tôi cũng không ngăn cản, suy cho cùng nếu như có thể đòi được, đây sẽ là thành tích của tổ chúng ta. Nhưng tôi vẫn phải khuyên hai người rằng số tiền này hoàn toàn không dễ đòi lại, đừng có cần tiền mà không cần mạng!"

Lê Văn Vân xua tay, không để ý đến lời nói của anh ta, hỏi Lâm Nhã: "Vậy bây giờ chúng ta đến đó xem đi."

Lâm Nhã gật đầu nói: "Ừm!"

Nói xong, cô ta dọn dẹp qua một chút rồi đứng dậy.

Khi Lê Văn Vân và Lâm Nhã rời đi, Hầu Bảo Khôn nhìn theo bóng lưng của Lê Văn Vân, cười lạnh một tiếng, nói: "Hừ, mới có chút quan hệ mà đã cảm thấy mình giỏi lắm, đã muốn thể hiện bản thân trước mặt gái xinh. Để tôi xem anh làm thế nào để lấy lại được số tiền đó!"

“Cái gì mà có chút quan hệ?” Có người ở bên cạnh nhỏ tiếng hỏi.

“Cái tên Lê Văn Vân này đoán chừng là do nhân vật cấp cao nào phái đến công ty.” Hầu Bảo Khôn nói: “Vừa rồi Vương Ý bảo tôi không cần quan tâm đến anh ta, cũng không cần phân công nhiệm vụ cho anh ta, chắc là người do nhân vật cấp cao phái đến đây để chơi, lại là một Vương Ý khác mà thôi."

Những người khác đều hơi sững sờ, cô gái nói chuyện lúc trước lắc đầu nói: "Dù sao thì chúng ta cũng đã khuyên rồi, bọn họ tự tìm đến cái chết thì cũng không trách được chúng ta."