Chiến Lang Ở Rể

Chương 187: Phiền phức của Trần Vũ



“Không!” Giản Hưng bình tĩnh nói.

Sự từ chối của Giản Hưng khiến Bùi Nghênh Tùng sửng sốt thêm lần nữa, ông ta cắn răng nói: “Giản Hưng, anh có ý gì? Là anh chủ động tìm đến tôi hợp tác mà.”

“Tôi cùng ông hợp tác, không có nói muốn giúp ông giết người.” Giản Hưng lãnh đạm nói.

“Tôi hiểu rồi, anh chẳng qua là sợ số 0 mà thôi, bất luận là Lê Văn Vân hay là Lữ Dương.” Bùi Nghênh Tùng lãnh đạm nói.

“Bọn họ?” Giản Hưng cười khẽ một cái. Giọng nói khàn khàn của anh ta vang lên: “Tôi vốn dĩ không đặt bọn họ trong mắt, cũng chỉ có đám người các ông mới sợ hãi như vậy.”

“Nếu đã như vậy, Lê Văn Vân không chết, tôi càng không lộ diện.” Bùi Nghênh Tùng lạnh lùng nói xong, có chút phẫn nộ ngắt điện thoại.

Sau đó ông ta quay đầu, nhìn Ảnh Tử nói: “Ảnh Tử, cậu ráng lên, cậu nhất định phải giữ vững.”



Lê Văn Vân đang ở dưới lầu nhà Đỗ Tịch Tịch chờ, Đỗ Thương Bắc cũng đang đứng kế bên chờ, đợi khoảng nửa tiếng, Đỗ Tịch Tịch thay đồ ngủ, đi từ lầu hai xuống, tóc quấn quanh đầu, tựa như một đóa hoa sen trong nước, đẹp đến chói lóa.

Ánh mắt của Lê Văn Vân không kiềm được sáng lên.

“Bố, sao bố còn chưa đi ngủ?” Cô đi xuống. Nhìn thấy Đỗ Thương Bắc, không kiềm được nghi ngờ nói.

Đỗ Thương Bắc chú ý đến ánh mắt của Lê Văn Vân cười hề hề nói: “Lê Văn Vân, thế nào? Con gái chú xinh đẹp chứ, hay là cưới nó nhé?”

Đỗ Tịch Tịch đỏ mặt nói: “Bố, bố nói bậy gì vậy?”

“Rầm, rầm rầm!”

Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Lê Văn Vân vội vàng đi mở cửa, sau đó ngoài cửa có một người đang đứng, anh ta xách hai túi quần áo. Lúc nhìn thấy Lê Văn Vân, khẽ sững sờ nói: “Quần áo.”

Lê Văn Vân nhận lấy quần áo nói: “Cảm ơn.”

Đỗ Thương Bắc cũng nói: “Đưa đồ xong cậu quay về công ty tiếp tục làm việc đi.”

“Mọi người cũng đi ngủ một lát đi, cháu đã nói rồi, sẽ phái người qua đây, đón mọi người đến Người Gác Đêm.” Lê Văn Vân nói với hai người: “Trước khi bọn họ đến, cháu sẽ ở đây. Cho đến khi hai người được đưa đi, ngoài chuyện xử lý chu toàn mọi chuyện ở công ty cho chú Đỗ, chú xem là chú tự chọn người hay là tập đoàn Hãn Vũ phái người qua đây.”

“Phái người qua đây đi, chú tin mắt nhìn của cháu.” Đỗ Thương Bắc nói.

Lê Văn Vân gật đầu, gọi cho Lôi Bân một cuộc điện thoại, sau khi nói rõ tình hình, Lôi Bân nói nội trong hôm nay sẽ phái người đến đây.

Lê Văn Vân nhìn thời gian, lúc này đã là bốn năm giờ chiều rồi.

Sau khi nói mấy câu với hai người xong, anh liền khuyên hai người quay về phòng nghỉ ngơi, bản thân cũng đi tắm rửa, đổi một bộ đồ, sau đó quay về ngồi trên sofa trong phòng khách.

Anh thở một hơi, bắt đầu suy nghĩ chuyện gần đây.

Giản Hưng xuất hiện!

Đám người Bùi Nghênh Tùng và Ảnh Tử đang ẩn nấp cũng hiện thân, những người của thế giới ngầm ngày càng xuất hiện nhiều hơn.

Trác Nhất Minh và Vương Hồng ở tổng bộ Người Gác Đêm nhiều năm như vậy cũng xuất hiện ở Yến Kinh.

Tình hình có khả năng sẽ tồi tệ hơn Lê Văn Vân nghĩ.

Anh lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, chiến tranh sắp bắt đầu rồi sao? Hoặc có thể nói đã bắt đầu rồi sao?”

“Cái gì mà chiến tranh sắp bắt đầu rồi.” Lầu một, một cánh cửa đột nhiên mở ra Đỗ Tịch Tịch mặc đồ ngủ đi từ trong ra.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài yên bình tĩnh lặng, trong khu biệt thự xe đang chậm rãi tiến về phía trước, ông cụ dắt chó đi dạo trong vườn biệt thự, thỉnh thoảng có đôi trai gái đi ngang qua.

Đây chính là một khoảng sự yên bình và đẹp đẽ của thế giới.

Chỉ là cô không biết, mặt đen tối của thế giới này đang âm thầm chuyển động.

Lê Văn Vân cười cười nói: “Cô không lý giải được chiến tranh, đợi cô và bố cô đến tổng bộ của Người Gác Đêm là sẽ hiểu thôi.”

Nói đến đây, anh chuyển chủ đề nói: “Sao cô không ngủ?”

Đỗ Tịch Tịch lẩm bẩm: “Tôi không ngủ được, tất cả những gì tôi trải qua từ hôm qua đến giờ giống như một giấc mơ vậy.”

Lê Văn Vân khẽ cười.

Quả thật, đối với Đỗ Tịch Tịch mà nói, tất cả mọi thứ xảy ra, lực công kích quả thật quá lớn.

Đỗ Tịch Tịch ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, một hương thơm khẽ lan vào trong mũi của Lê Văn Vân, khiến Lê Văn Vân có chút bồn chồn.

“Tuy rằng bây giờ tôi đối với anh chỉ hiểu có một nửa, nhưng mà tôi sẽ gia nhập vào tổ chức của các anh.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Cho đến có một ngày, tôi sẽ cùng đứng bên cạnh anh.”

Lê Văn Vân quay đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp của Đỗ Tịch Tịch, trong lòng cũng bất giác khẽ rung động.

Nhưng mà anh vẫn khắc trụ được sự kích động bắt đầu, nhìn Đỗ Tịch Tịch nói: “Tôi sẽ không ngăn cản sự lựa chọn của cô. Nhưng mà vẫn là câu nói đó, Người Gác Đêm rất cực khổ. Là sự cực khổ mà cô không tưởng tượng được, đặc biệt là thời kì đầu.”

“Tôi không sợ.” Đỗ Tịch Tịch cắn răng nói.



Hai ngày sau, ở cửa nhà Đỗ Tịch Tịch, Lê Văn Vân cùng với Đỗ Tịch Tịch và Đỗ Thương Bắc đứng ở cửa.

Một chiếc xe địa hình dừng trước cửa nhà Đỗ Tịch Tịch và tiếp theo sau, một bóng người nhỏ nhắn nhảy ra khỏi xe.

Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, đi một đôi dép xỏ ngón, mặc áo ba lỗ và phía dưới mặc quần đi biển, dáng vẻ vô cùng nổi bật bắt mắt.

“Phái anh đến đón?” Lê Văn Vân nghi ngờ hỏi.

Đúng vậy, đến đón Đỗ Tịch Tịch và Đỗ Thương Bắc, thế mà lại là Lữ Dương, Người Gác Đêm số 0 hiện tại.

“Tôi cũng cảm thấy quá khoa trương rồi, nhưng mà đám người như Bùi Nghênh Tùng và Ảnh Tử đã đích thân động thủ rồi, cũng chỉ có tôi mới có thể trấn áp được bọn họ.” Lữ Dương cao ngạo nói, sau đó hút một hơi thuốc dài.

Lê Văn Vân nhìn thấy rõ, một hơi này của anh ta hút gần nửa điếu thuốc.

Hơn nữa lúc đang nói chuyện, một vệt khói cũng không có phà ra, dường như bị anh ta nuốt hết vào trong bụng vậy.

Nói xong, anh ta đi đến trước mặt ba người nói: “Hai người đưa hành lý các thứ đến xe đi.”

Lúc anh ta nói mấy câu này, khói thuốc chốc lát phả ra, phà vào mặt ba người.

“Tên nghiện ngập này.” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ mắng một câu.

Đỗ Tịch Tịch không nhịn được che mũi rồi bắt đầu ho.

Lê Văn Vân vội vàng giúp hai người Đỗ Tịch Tịch và Đỗ Thương Bắc đưa đồ lên xe, sau khi đưa hai người lên xe, Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân: “Bao lâu anh mới quay lại?”

“Không biết.” Lê Văn Vân cười nói: “Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi là được rồi. Phía bên đó không hạn chế dùng điện thoại.”

“Được.” Sắc mặt Đỗ Tịch Tịch có hơi phức tạp.

“Đi đi, sẽ gặp lại mà.” Lê Văn Vân cười nói.

Vào lúc này, trong đầu của Lữ Dương lóe ra một câu nói: “Lê Văn Vân, tôi biết trình độ này của anh kém so với tên chó Shawn Dempsey, nếu như anh cần ông đây giúp đỡ, chỉ cần liên hệ ông đây, ông đây chém chết anh ta.”

Lê Văn Vân sờ mũi, lần này anh không có đấu miệng với Lữ Dương.

Lữ Dương nói xong, một chân nhấn ga, chiếc xe địa hình dần dần khởi động chạy ra phía ngoài tiểu khu.

Khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Lê Văn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóa cửa nhà Đỗ Tịch Tịch rồi quay người bước ra ngoài.

Anh quay về Giang Thành, chủ yếu là muốn giúp Đỗ Tịch Tịch mà thôi, nhưng mà nếu như đã quay lại rồi, anh đương nhiên đi gặp Trần Vũ mới được.

Trần Vũ đã dọn ra khỏi biệt thự của anh ấy.

Thật là, sau khi Lê Văn Vân rời đi, tên này cảm thấy biệt thự quá to, anh ấy và con của anh ấy hai người ở không quen. Sau đó anh ấy mua một căn phòng cấp hai để ở.

Lê Văn Vân biết địa chỉ. Anh gọi một chiếc xe, rất nhanh thì đến cửa bên ngoài tiểu khu.

Hôm nay là thứ bảy, Trần Vũ không có đi làm.

Anh xem địa chỉ cụ thể một lát, sau khi hỏi thăm bảo vệ ở tiểu khu, rất nhanh đi vào trong tiểu khu.

Anh nhanh chóng đến được trước cửa nhà Trần Vũ, lúc đến anh phát hiện cửa nhà Trần Vũ đang mở, đồng thời bên trong còn có tiếng khóc của trẻ em, còn có một âm thanh khác vang lên.

Chân mày của anh khẽ cau lên.

“Trần Vũ!” Một giọng nữ vang lên nói: “Chúng ta không có ly hôn, bây giờ căn nhà này có một nửa của tôi, còn có tiền của anh, cũng có một nửa của tôi, đây là tài sản kết hôn của chúng ta.”

Nghe đến đây, trong lòng Lê Văn Vân chấn động.

Anh biết, cô vợ bỏ chạy của Trần Vũ, quay về rồi, hơn nữa từ hơi thở có thể thấy bên trong có không ít người, cô ta đưa người đến nhà Trần Vũ gây sự rồi.