Chiến Lang Ở Rể

Chương 192: Anh bạn thân



Tâm trạng Lâm Bình rất không tốt, ông ta rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc.

“Alo!” Một giọng nói nhanh chóng vang lên phía bên kia đầu dây: “Sao vậy?”

“Tổng giám đốc Vương.” Lâm Bình nói vào điện thoại: “Lúc Giai Kỳ ở Lâm Hải có quen một thằng nhóc tên là Lê Văn Vân, khi ở Lâm Hải quan hệ của hai đứa cũng không bình thường. Tôi tự mình khuyên bảo thằng nhóc kia, để nó không qua lại với Giai Kỳ nữa, nhưng không thể ngờ được cậu ta vậy mà đến tận Yến Kinh, hơn nữa còn thay mặt tập đoàn Trí Đạt đến rồi đụng mặt Giai Kỳ nữa.”

“Thay mặt tập đoàn Trí Đạt?” Ở bên kia điện thoại, đôi lông mày cau chặt lại, nói: “Thằng nhóc này lai lịch thế nào vậy?”

“Lúc tôi ở Lâm Hải đã từng tra về cậu ta. Trước đây cậu ta là người nhà họ Lê, bởi vì một số chuyện mà phải ngồi tù chín năm, hình như được Lôi Bân kéo ra ngoài, trong lúc nhà họ Lê và nhà họ Lôi tranh cao thấp, chuyện của cậu ta trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết nhà họ Lê. Bây giờ nhà họ Lê bị tổn thất nghiêm trọng, hai người Lê Trung Hằng và Lê Tử Thiện hình như ngồi tù rồi.” Lâm Bình thành thật nói: “Thằng nhóc này… xem có vẻ không phải ông lớn gì, thế nhưng có vẻ quan hệ với Lôi Bân không tệ, tập đoàn Hãn Vũ và tập đoàn Trí Đạt vốn đã có quan hệ sâu sắc, tôi đoán rằng cậu ta đã biết Trí Đạt sắp hợp tác với chúng ta nên mới nhờ quan hệ của Lôi Bân, tự mình tìm đến nơi.”

“Không bằng chúng ta dừng lại việc hợp tác với phía Trí Đạt đi. Nhìn Giai Kỳ rõ ràng có ấn tượng tốt với thằng nhóc này.” Lâm Bình nói.

“Dừng lại ư? Không được!” Giọng nói bình tĩnh vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Doanh nghiệp mà lần này phòng làm việc của Giai Kỳ hợp tác đều là sản nghiệp dưới tay Người Gác Đêm, vì để càng giấu kỹ những người bảo vệ Giai Kỳ của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không nói rõ người là của nhà nào. Nhỡ đâu thằng nhóc đó là người đó thì sao?”

“Không thể nào.” Lâm Bình thản nhiên nói: “Tôi đã là người trên cấp cao sắp tiếp cận tới mức siêu cấp rồi, trừ khi Người Gác Đêm phái đến là người trên cấp siêu cấp, nếu không tôi hẳn là phải cảm nhận được.”

“Ông cảm thấy Người Gác Đêm sẽ phái người mức “siêu cấp” đến để bảo vệ Giai Kỳ à?” Lâm Bình nhíu mày nói.

Phía bên kia trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới cất lời: “Tóm lại là không được dừng lại, suy cho cùng cũng là sản nghiệp của Người Gác Đêm, lần này chúng ta lại cần Người Gác Đêm giúp đỡ nữa. Chẳng qua là… có cơ hội ông có thể thăm dò cậu ta xem sao.”

“Biết rồi.” Lâm Bình thở ra một hơi, khóe miệng kéo lên một tia cười lạnh.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta lại gọi cho một số điện thoại khác, nói: “Alo, Lão Kim, cho gọi mấy người đến đây.”

Bên kia điện thoại Lão Kim vui hớn hở nói: “Giới ngầm hay giới nổi?”

“Giới nổi.” Lâm Bình nói: “Cụ thể chuyện này đợi lát nữa tôi gửi qua cho ông!”

“Ok, ông chủ Lâm!” Bên kia điện thoại, Lão Kim cười tít mắt nói.

Đương nhiên Lê Văn Vân không biết được những chuyện này, anh đang ngồi trong phòng làm việc của Giai Kỳ, nói chuyện cùng Vương Giai Kỳ.

“Lê Văn Vân, anh không có thành ý gì cả. Lúc trước anh nói sau khi đến Yến Kinh sẽ gọi điện thoại cho tôi, vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với Trần Hi, cô ấy nói anh đến Yến Kinh đã gần một tuần rồi.” Vương Giai Kỳ bĩu môi nói.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Chủ yếu là do dạo gần đây hơi bận rộn, còn không phải là muốn để cô đột nhiên gặp được tôi, tặng cho cô một bất ngờ à.”

“Hứ, có quỷ mới tin anh.” Vương Giai Kỳ bĩu môi nói, sau đó cô lại cẩn thận hỏi lại: “Lê Văn Vân, anh cảm thấy… Tôi có tư cách gia nhập Người Gác Đêm không? Hiện tại tôi đã đạt đến cấp “trung cấp” rồi.”

Lê Văn Vân gật đầu: “Ừ, nếu chỉ nhìn thực lực, cô đã có được thực lực có thể cùng nhóm nhỏ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi. Tuy nhiên chiến đấu thật sự của Người Gác Đêm không giống với trong tưởng tượng của cô đâu, hơn nữa cô cũng không biết sử dụng vũ khí. Cô cũng phải học lại một lần nữa phương thức chiến đấu của Người Gác Đêm.”

“Thật à?” Vương Giai Kỳ vui mừng không thôi.

Lê Văn Vân cười nói: “Người Gác Đêm không tốt như cô nghĩ đâu. Cứ thật thà ngốc ở nhà đi, hưởng thụ thế giới hòa bình an toàn không ngon hơn à?”

“Tôi có giấc mơ làm nữ hiệp, anh không hiểu được!” Vương Giai Kỳ bĩu bĩu môi, lắc đầu nói.

Sau đó cô ta lại bắt đầu hỏi thăm đến những chuyện của Người Gác Đêm.

Ở bên này đến tận giờ tan tầm buổi chiều, kể cả cơm trưa cũng là ăn ở đây với Vương Giai Kỳ.

Sau khi tan làm, Vương Giai Kỳ vốn muốn gọi Lê Văn Vân đi ăn cơm nhưng lại bị Lâm Bình lôi đi mất. Lê Văn Vân vừa hay muốn đi ăn cơm với Lâm Nhã, thế nên cũng chẳng để ý làm gì.

“Chúng ta đi đâu ăn cơm?” Đợi đến khi Vương Giai Kỳ và Lâm Bình đi rồi, Lê Văn Vân mới nhìn Lâm Nhã rồi hỏi.

“À, tôi đặt một nhà hàng rồi. À đúng rồi, tôi còn có hai người bạn cũng qua đó, anh không để ý chứ nhỉ. Cái chính là tôi ít khi mời ai ăn cơm, lần này mời anh đi ăn cơm nên muốn mời bọn họ đi cùng nữa.” Lâm Nhã nói.

Bình thường cô ta khá tiết kiệm, điều kiện gia đình cũng không tốt lắm.

Lê Văn Vân đương nhiên không phản đối: “Không sao.”

Hai người ngồi lên xe đi về phía nhà hàng đã đặt. Trên xe, Lâm Nhã quay đầu lại nhìn Lê Văn Vân, hỏi anh: “Lê Văn Vân, anh với tổng giám đốc Vương Giai Kỳ rất thân thiết nhỉ?”

“Tổng giám đốc Vương… Cô ta đúng là một đứa trẻ ngốc. Bây giờ vẫn còn đang đi học, cô gọi cô ấy như vậy cứ cảm thấy là lạ.” Lê Văn Vân cười nói: “Nhưng quả thật có quen nhau. Trước đây tôi ở Lâm Hải, cô ấy học ở Lâm Hải, sau đó quen biết nhau.”

Lâm Nhã nói thêm một câu: “Ra thế!”

Hai người họ nhanh chóng đến trước một quán ăn nhìn có vẻ khá cao cấp. Sau khi đỗ xe xong, hai người liền đi vào cửa quán ăn.

Lúc này ở trước cửa có hai người, một nam một nữ.

Người đàn ông kia cắt đầu cua nhưng dáng vẻ lại đẹp trai, còn cô gái lại có khuôn mặt bình thường.

“Anh chính là Lê Văn Vân mà dạo gần đây ngày nào Lâm Nhã của chúng tôi cũng léo nhéo bên miệng đó à.” Vừa mới bước vào, cô gái kia đã vui vẻ hỏi anh: “Anh không biết đấy thôi, đợi Lâm Nhã mời một bữa khó khăn thế nào. Lần này kiếm được hơn một bộn tiền, vốn chỉ định mời chúng tôi ăn cơm, nhưng cô ấy cứ kéo dài mãi, phải đợi bằng được anh về mới chịu.”

Khuôn mặt Lâm Nhã ngáy mắt đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì Lê Văn Vân hay vì cô gái kia đang đùa cô keo kiệt nữa.

“Cậu đừng có nói linh tinh!” Lâm Nhã vội vàng nói: “Lê Văn Vân, giới thiệu với anh một chút, bọn họ đều là bạn thân của tôi, đây là Phó Linh, đây là anh bạn thân của tôi - Trần Thiên.”

“Anh bạn thân?” Trong lòng Lê Văn Vân hơi động.

Đối với loài sinh vật mang tên “anh bạn thân”, trước giờ Lê Văn Vân đều không có ấn tượng tốt đẹp gì.

Nhưng đây là cuộc sống riêng tư của Lâm Nhã, anh với Lâm Nhã cũng còn lâu mới được tính là thân thiết, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ công việc. Cuộc sống riêng tư của cô ta như thế nào, Lê Văn Vân cũng chẳng can thiệp vào.

Anh bước đến phía hai người, gật đầu giới thiệu: “Lê Văn Vân!”

“Được rồi, chúng ta đi vào trước đã.” Lâm Nhã nói.

Bốn người bước vào trong nhà hàng, đây là một nhà hàng kiểu Tây, sau khi bước vào cửa, bọn họ tìm một bàn ngồi xuống, nhân viên nhà hàng đưa menu lên.

Phó Linh cười ha ha nói: “Lần này cậu kiếm được bộn tiền, bọn mình phải “làm thịt” cậu một trận ra trò mới được.”

“Cứ gọi món tùy ý đi!” Lâm Nhã cười ha ha nói.

“Ái chà, trước giờ chưa từng thấy cậu hào phóng như vậy đâu.” Phó Linh cười nói.

Lê Văn Vân liếc nhìn Phó Linh một cách thích thú. Cô gái này mặc dù ngoại hình không phải quá đẹp nhưng tính cách hình như không tồi, có cảm giác giống như con trai vậy. Còn anh bạn thân kia, lại trầm mặc ít nói.

Lê Văn Vân vừa nhìn menu, đột nhiên ánh mắt anh hướng về phía cách đó không xa, đầu lông mày hơi cau lại.

Ở cửa, anh nhìn thấy có mấy người đàn ông bước vào. Sau khi bước vào, bọn họ không hề tìm chỗ ngồi mà đánh mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người của Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cảm giác được rõ ràng, ánh mắt của bọn họ dừng lại nhìn khoảng hai giây.

Rõ ràng bọn họ biết anh, hơn nữa mục đích bọn họ tới đây chính là để tìm mình.

“Lâm Bình hay là Hứa Giang tìm người đến thăm dò mình?” Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động.

Trong lòng anh nghiêng về cảm thấy đây là Lâm Bình làm.

Bởi vì những người đến này là người bình thường. Hứa Giang vừa mới bị mình hành cho một trận, chắc chắn sẽ không tìm người bình thường đến đối phó với mình.

“Nhà họ Vương này… hình như có vẻ cao cao tại thượng.” Trong lòng Lê Văn Vân cười lạnh một cái.

Nhưng trên mặt lại không hề để ý, sau khi gọi món xong liền đưa menu cho nhân viên nhà hàng.

“Lâm Nhã!” Cùng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên cách chỗ bọn họ không xa.

Lê Văn Vân nhìn theo nơi phát ra tiếng nói. Ở chỗ cách bọn họ ngồi không xa, Vương Ý đang ngồi ở bên đó. Ngồi ở phía đối diện Vương Ý là một người trẻ tuổi mặc kiểu đường phố, trên tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ, vừa nhìn đã biết là đồng hồ cực kỳ đắt tiền.