Chiến Lang Ở Rể

Chương 360: Cho cô ta thời gian năm phút



Vì lần này có xe, tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều. Trung tâm tắm rửa Tử Tinh nằm ở vị trí trung tâm khu Tây. So với năm năm trước, toàn bộ khu Tây không có nhiều thay đổi. Lúc trước khi đám người Lê Văn Vân đến đây, địa điểm hoạt động chính là xung quanh khu vực phía tây.

Đến trước câu lạc bộ, Lê Văn Vân xuống xe. Lý Thu hỏi: "Hay là tôi đến tòa nhà cao tầng bên cạnh đi!"

Bên cạnh có một tòa nhà cao hơn mười tầng, nơi đó chính là vị trí bắn tỉa tốt nhất.

Lúc này đây, dù sao cũng phải giao thiệp với kẻ thù cũ, anh ta vẫn lo lắng sẽ có chút nguy hiểm.

"Không cần." Lê Văn Vân mỉm cười nói: "Phất Lai chắc là đã có bóng đen tâm lý rồi. Tuy nhiên đứa cháu trai này quả nhiên có năng lực. Năm năm trước suýt chút nữa bị chúng ta đánh tan, không ngờ sau năm năm, anh ta vẫn có thể trở thành thứ nhất khu Tây!"

"Không còn cách nào khác, dù sao anh ta cũng là người đứng thứ ba trong Địa bảng, thực lực cá nhân rất mạnh. Lúc trước sau khi các anh đi khỏi, những người cũ của anh ta lại nhanh chóng được anh ta thu nạp lại." Ngao Húc nói: "Sau đó chẳng mấy chốc bọn họ đã trỗi dậy, mà lúc trước..."

Nói đến đây, cậu ta cau mày.

Lê Văn Vân không nói gì, chỉ nhìn cánh cửa câu lạc bộ trước mặt, sau đó bình tĩnh nói: "Chúng ta vào đi!"

Bước vào câu lạc bộ, nơi này không bị cản trở quá nhiều so với thành phố bên ngoài.

“Chết tiệt!” Lê Văn Vân vừa bước vào, đôi mắt không khỏi nhìn thẳng.

Thế này đỉnh quá rồi đó!

Ngao Húc cười khà khà nói: "Kể từ khi các anh rời đi, đường dây của bọn em đã bị đàn áp, thu nhập của em bị thu hẹp đáng kể."

“Cố Bạch mà biết có lẽ đã xong rồi!” Lý Thu nói.

Khi thực hiện nhiệm vụ, anh ta đã thấy đủ loại tình huống. Tình huống như thế này vẫn còn ổn, dù sao cũng khác với loại cô gái bình thường tán tỉnh anh ta.

Ngay khi bọn họ đang cảm thán, một người phụ nữ mặc quần áo chỉnh tề, dáng người cực kỳ tốt nhanh chóng đi tới. Cô ta dường như nhìn thoáng qua đã nhận ra Lê Văn Vân chính là thủ lĩnh trong ba người họ. Cô ta chủ động đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, khoác lên tay Lê Văn Vân.

Cô ta cười ngọt ngào nói: "Anh chàng đẹp trai, anh đến đây chơi à? Anh muốn trình độ nào?"

Lê Văn Vân nhìn cô ta, trên ngực cô ta có một cái nhãn với hai chữ "Tiêu Tiêu". Có lẽ là tên của cô ta ở chỗ này.

Lúc này, Ngao Húc dường như là khách quen, cười hỏi: "Giá của cô là bao nhiêu?"

"Tôi? Người ta là người đứng đắn nha." Người phụ nữ kia cười ngọt ngào nói: "Đương nhiên, nếu như anh có đủ tiền thì em có thể trở nên không đứng đắn. Người ta cũng có thể không phải người, có thể là mèo, có thể là chó..."

Lê Văn Vân: "..."

Không chịu được không chịu được!

Lê Văn Vân thở hắt ra một hơi. Anh không dám tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, sợ mình thật sự nhịn không được, ho khan một tiếng rồi nói: "Chúng tôi tới đây tìm người."

Nghe nói đám người Lê Văn Vân đến đây không phải để tiêu tiền, mà là để tìm người, sắc mặt Tiêu Tiêu đột nhiên lạnh đi. Cô ta buông cánh tay của Lê Văn Vân ra, nói với giọng điệu lạnh như băng: "Nếu tìm người thì tự tìm đi!"

Ngao Húc nhíu mày: "Cô có thái độ gì đó, cô có biết người trước mặt cô là ai hay không?"

Tiêu Tiêu khinh thường nói: "Tôi không quan tâm anh ta là ai. Ở khu Tây, có ai dám gây chuyện ở chỗ chúng tôi chứ?"

Cô ta mang vẻ mặt khinh thường nói: "Muốn tìm người thì nhanh lên. Tôi cho các anh năm phút đồng hồ. Sau năm phút, nếu không tìm được người thì cút ra khỏi đây."

Lê Văn Vân cũng nói thẳng vào vấn đề: "Tôi đang tìm người phụ trách của cô, một người phụ nữ tên Từ Tiểu Hồng.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Họa Quốc - Thức Yến
2. Trà Xanh Ướp Đường
3. Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
4. Yêu Đương Tự Nguyện
=====================================

“Chị Tiểu Hồng?” Tiêu Tiêu nhìn Lê Văn Vân với nụ cười như có như không: “Chị Tiểu Hồng là người mà anh có thể gặp à? Nhanh lên, đừng có gây chuyện ở đây nữa, anh phải biết rõ đây là nơi nào đấy.”

Rõ ràng là bởi vì Phất Lai, người phụ nữ này đã quen diễu võ dương oai ở nơi này nên trực tiếp phát lệnh đuổi khách rồi.

Sự tức giận xẹt qua trên mặt Ngao Húc. Lúc này, Lê Văn Vân ngăn cậu ta lại. Anh nhìn Tiêu Tiêu, nhàn nhạt nói: "Nếu đã như vậy thì tôi trực tiếp chọn đi. Cô đi nói với Từ Tiểu Hồng, tôi ở cửa chờ cô ta. Cô cứ nói với cô ta, tôi là anh họ của Liễu Ngọc, tôi đợi cô ta ở cửa. Mà tôi, chỉ cho cô ta thời gian năm phút. Nếu năm phút sau tôi không thấy cô ta ở cửa, thì... cô ta sẽ chết."

Lê Văn Vân nhìn Tiêu Tiêu, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo vẻ chân thật đáng tin.

Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt lộ ra một tia khinh thường. Cô ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Hóa ra là tìm đến chuyện này. Anh cho rằng nơi đây là nơi nào?"

Cô ta vừa định chèn ép hai câu, nhưng phát hiện Lê Văn Vân không để ý đến cô ta nữa. Lê Văn Vân dẫn Ngao Húc và Lý Thu trực tiếp bước ra cửa!

Cả khuôn mặt Ngao Húc tràn đầy hưng phấn.

Kiêu ngạo!

Quá kiêu ngạo!

Trong lãnh địa của Phất Lai, trực tiếp la hét và đe dọa Phất Lai như thế này là điều mà trước đây cậu ta chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Bên trong câu lạc bộ, Tiêu Tiêu nhìn Lê Văn Vân đang đi xa, lúc này có một người đàn ông trung niên đi tới, hỏi: "Tiêu Tiêu, chuyện gì vậy, ai chọc em không vui rồi, anh giúp em đánh nó!"

“Ba người đó!” Tiêu Tiêu chỉ vào Lê Văn Vân ở bên ngoài và nói: “Bọn họ đến tìm chị Tiểu Hồng, hình như là đến gây phiền phức thì phải."

"Đến địa bàn của chúng ta gây phiền toái sao? Anh thấy là nó không muốn sống nữa rồi!" Gã đàn ông cường tráng giễu cợt nói: "Anh sẽ giúp em dạy cho nó một bài học!"

Anh ta vừa nói vừa xua tay, trong nháy mắt lập tức có bảy tám người khác đứng dậy đi về phía cửa.

Bọn họ bước tới cửa, nhanh chóng vây quanh đám người Lê Văn Vân. Gã đàn ông cường tráng nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Chính tụi mày tới chỗ tao gây chuyện hả?"

Lê Văn Vân giương mắt nhìn về phía gã, trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo.

Trong phòng, Tiêu Tiêu nhìn thấy đám người Lê Văn Vân vẫn bình tĩnh khi đối mặt nhiều người như vậy, trong lòng cô ta có chút lo lắng, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô ta thầm than một tiếng, vội vàng chạy vào trong phòng. Chẳng mấy chốc, cô ta mở cửa một căn phòng, một người phụ nữ trung niên đang ngồi trong đó.

“Chị Tiểu Hồng!” Tiêu Tiêu nói nhanh: “Có người đang tìm chị ở bên ngoài!”

“Ai?” Từ Tiểu Hồng bình tĩnh hỏi.

“Anh ta… nói, là anh họ của Liễu Ngọc gì đó, nói là chỉ cho chị năm phút, nếu chị không đi… anh ta… anh ta sẽ giết chị.” Tiêu Tiêu nói đến cuối cùng thì có vẻ hơi sợ.

Cô ta biết rõ Từ Tiểu Hồng là người như thế nào, chị ta có mối quan hệ rất tốt với Phất Lai.

Cô ta tưởng rằng Từ Tiểu Hồng sẽ rất tức giận khi nghe lời cô ta nói, nhưng bất kể như thế nào cô ta cũng không ngờ là ngay khi nghe thấy lời cô ta nói, sắc mặt Từ Tiểu Hồng đột nhiên biến sắc.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Từ Tiểu Hồng.

Kinh hoàng, khiếp sợ!

Không đợi cô ta nói chuyện thì Từ Tiểu Hồng đã đột ngột đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía bên ngoài.

Cô ta vừa chạy ra cửa thì đã thấy cả đám người của mình đang bao vây ba người. Cô ta không nhìn thấy mặt của Lê Văn Vân, nhưng cố ta biết đại khái ba người này rõ ràng là Lê Văn Vân rồi.

Gã đàn ông cường tráng cười khẩy nói với Lê Văn Vân: "Nhóc con, mẹ mày, không biết đây là chỗ nào đúng không? Lại dám chạy tới chỗ này gây chuyện, chị Hồng của tụi tao là người mày có thể gặp hả? Mày còn làm cho người đẹp Tiêu Tiêu của tao không vui. Cho mày chọn một tay. Tự cắt đi!"

Những người khác cũng nhìn Lê Văn Vân với nụ cười trên môi.

"Ngừng lại!"

Ngay đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng gầm rú. Gã đàn ông cường tráng ngẩn người, chỉ thấy một bóng người lao nhanh về phía mình, sau đó giơ tay tát vào mặt gã một cái tát.

Gã sửng sốt một chút, sau khi nhìn thấy Từ Tiểu Hồng, sắc mặt liền đờ đẫn.

Còn Từ Tiểu Hồng vội cúi đầu chào Lê Văn Vân và nói: "Thật xin lỗi, là tôi không dạy dỗ cấp dưới của mình cho tốt, anh đừng để trong lòng."