Chiến Lang Ở Rể

Chương 367: Nước ở thành phố này rất sâu



Nghe thấy câu này, mắt Lê Văn Vân bỗng thu nhỏ lại.

Sắc mặt của Đao Ba và Trần Tiêu ở bên cạnh cũng hơi thay đổi.

Bọn họ đều biết Bùi Nghênh Tùng, danh tiếng người đứng đầu Hồng Nguyệt khá vang dội, hơn nữa ở đời của bọn họ, có lẽ danh tiếng của Hồng Nguyệt càng vang dội hơn nữa.

Dù gì bọn họ cũng là tổ chức lớn đối đầu với Người Gác Đêm.

Lê Văn Vân sa sầm mặt, nhìn về phía ông lão. Ông lão khẽ cười nói: “Cậu bạn nhỏ, chúng ta nói chuyện riêng với nhau được không?”

Lê Văn Vân thở dài, rồi nhìn về phía Đao Ba và Trần Tiêu.

Hai người gật đầu rồi quay vào nhà của Lại Tuấn.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới thở dài, nhìn ông lão hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?”

Mới đầu anh cảm thấy ông lão này là một tên lừa đảo đơn thuần, nhưng ông ta lại dẫn theo một cô cháu gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn nghênh ngang bày sạp ở khu Tội Ác, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như người này có rất nhiều vấn đề.

“Tôi là ai ư? Tôi chỉ là một ông lão cô độc, có một cô cháu gái, dựa vào việc buôn bán chút tin tức lừa gạt để kiếm sống trong thành phố này mà thôi.” Ông lão thở dài nói.

Tất nhiên Lê Văn Vân sẽ không tin lời nói dối của ông lão này.

“Ông biết tôi là ai sao?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên là tôi biết chứ, với phong thái long cốt này, ngoài vị thiên kiêu chi tử vào năm năm trước ra thì tôi thật sự không còn nghĩ ra người nào khác nữa.” Ông lão khẽ cười nói.

“Bùi Nghênh Tùng đang ở đâu?” Lê Văn Vân lại hỏi.

“Bây giờ tôi không thể nói cho cậu biết được. Nếu tôi nói cho cậu biết thì cậu đi qua đó sẽ chẳng khác gì đi tìm cái chết.” Ông lão nói.

Sắc mặt Lê Văn Vân lại thay đổi, rõ ràng ông lão này đã phát hiện ra cơ thể mình hơi bất ổn rồi.

Anh hơi cạn lời nói: “Nếu ông đã không muốn nói, vậy ông còn gọi tôi tới đây để làm gì?”

Ông lão ho khan nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, cậu đã lập gia đình chưa?”

“Tôi đã lập gia đình rồi, nhưng chúng tôi đã ly hôn rồi.” Lê Văn Vân tức giận đáp.

Ông lão sửng sốt, rồi nhíu mày nói: “Cậu đã ly hôn rồi à, nhưng cũng không sao, cậu chưa có con đúng không?”

“Lúc nãy ông vẫy tay gọi tôi tới đây là để hỏi chuyện này thôi sao?” Lê Văn Vân không còn gì để nói.

Ông lão gật đầu đáp: “Đúng vậy, cậu thấy cháu gái tôi thế nào, vẻ ngoài rất đoan trang, vóc dáng cũng rất đẹp, ngực mông to tròn dễ đẻ, nếu cậu cưới con bé, bảo đảm sau này sẽ con cháu đầy nhà.”

Lê Văn Vân sửng sốt, anh nhìn về phía cô gái ở bên cạnh, rồi phát hiện ra cô ta cũng đang mở to mắt nhìn anh. Lúc nhìn thấy Lê Văn Vân nhìn qua đây, cô ta khẽ đỏ mặt, nở nụ cười thẹn thùng.

“Mẹ kiếp, chuyện này là sao?” Lê Văn Vân thầm cạn lời.

Anh lên tiếng: “Tôi không có hứng thú gì với cháu gái của ông. Còn tin tức nơi ở của Bùi Nghênh Tùng thì ông muốn bán bao nhiêu?”

“Tạm thời tôi sẽ không bán, tôi không thể đưa cháu rể của mình vào chỗ chết được.” Ông lão thở dài nói: “Đợi khi nào cậu hồi phục thì tôi có thể tặng miễn phí tin tức này cho cậu, coi như đây là của hồi môn của hai ông cháu chúng tôi.”

Lê Văn Vân thấy ông ta không muốn nói thì chẳng thèm bận tậm đến ông ta nữa, mà dứt khoát đứng dậy đi về phía nhà của Lại Tuấn.

Ông lão ở phía sau quát: “Cậu bạn nhỏ, nếu thật sự không được thì con bé làm vợ hai của cậu cũng được.”

Lê Văn Vân khẽ run lên, rồi chạy vào nhà của Lại Tuấn.

Thấy anh đã rời đi, cô gái kia mới bĩu môi nói: “Ông nội, hình như anh ấy không muốn lấy cháu.”

Ông lão mỉm cười xoa đầu cô ta: “Cháu đừng vội, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý thôi, tình cảm là thứ phải bồi dưỡng mới có.”

...

Lê Văn Vân quay về nhà, Trần Tiêu và Đao Ba đang ngồi trên ghế ở tầng một, Lê Văn Vân vừa đi vào đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Đao Ba: “Lão đại, nếu anh không ngăn cản tôi thì tôi đã hất tung sạp hàng của ông ta rồi. Mụ nội nó, hình như ông ta không biết ai mới là lão đại của con phố này.”

Trần Tiêu lắc đầu nói: “Lão già đó rất lợi hại.”

“Hả?” Đao Ba sửng sốt.

“Cậu biết Phất Lai – người đứng thứ ba trong Địa Bảng chứ?” Trần Tiêu hỏi.

Là Người Gác Đêm, Trần Tiêu biết được nhân vật trong Địa Bảng cũng là chuyện bình thường.

Trần Tiêu nói: “Tôi vô tình nhìn thấy Phất Lai tới tìm ông lão này gây sự, sau đó bị ông ta đánh cho trọng thương chỉ trong một chưởng.”

Lê Văn Vân nghe vậy cũng ngẩn người, người có thể làm được chuyện này, có lẽ phải là nhân vật siêu cấp.

Đao Ba cũng sửng sốt, anh ta nhìn Trần Tiêu nói: “Ông ta... lợi hại đến thế sao? Vậy ông ta còn chạy tới đây lừa bịp để làm gì?”

“Ai mà biết được chứ?” Trần Tiêu lắc đầu nói: “Có mấy cao thủ luôn có những sở thích quái gở.”

Quả thật, giống như lão già Long Ưng Đài kia có sở thích ở trong tù, rồi mấy tên ở trong bảng xếp hạng sát thủ kia cũng có đủ sở thích quái gở, tất nhiên, theo Lê Văn Vân thấy, mấy sát thủ đó đều có chút tâm lý biến thái.

Trần Tiêu thấy Lê Văn Vân đã quay về thì ngước mắt lên nói: “Bây giờ tôi đã dọn tới con phố này, chính là căn nhà màu đỏ ở cuối con phố, rất dễ tìm, nếu cậu có chuyện gì cần tôi ra tay thì cậu cứ tới thẳng đó tìm tôi là được.”

Lê Văn Vân gật đầu.

Mà lúc này, hình như Trần Tiêu không muốn nán lại quá lâu, nên anh ta đứng dậy, cùng Đao Ba rời khỏi nơi này.

Đợi bọn họ rời đi rồi, Lê Văn Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Thành phố này không hổ là thiên đường của thế giới ngầm, nước ở đây cũng quá sâu rồi đó.

Một kẻ lang thang lại từng là Người Gác Đêm nằm trong top mười.

Rồi một thầy bói lừa đảo lại có thể là một siêu cấp.

Hơn nữa cháu gái của người này lại vô duyên vô cớ đòi kết hôn với mình, thậm chí làm vợ bé cũng được.

Nghĩ tới vẻ ngoài và tướng mạo của cô gái đó, trong lòng Lê Văn Vân... không khỏi mong đợi.

Đúng lúc này, Cố Bạch và Lý Thu từ trên lầu đi xuống, Cố Bạch vẫn còn buồn ngủ nói với Lê Văn Vân: “Chào buổi sáng, lão đại!”

Lê Văn Vân nhớ tới cách khôi phục chân khí mà lúc nãy Trần Tiêu đã nói, nên kéo Cố Bạch ra vườn sau ngay.

Cố Bạch dụi mắt nói: “Lão đại, anh để cho tôi đi rửa mặt trước đi, anh làm gì thế?”

Lê Văn Vân nhìn Cố Bạch, nghiêm túc nói: “Anh hãy đánh tôi đi!”

“Hả?” Cố Bạch tưởng mình đang nghe nhầm.

“Anh hãy tới đánh tôi đi, phải đánh cho chết luôn ấy.” Lê Văn Vân lặp lại lần nữa.

...

Đồng thời, ở khu Bắc khu Tội Ác, trong trang viên nằm ở trung tâm nhất.

Bốn người lại ngồi xuống lần nữa.

Bùi Nghênh Tùng mặt mày sốt sắng nói: “Vẫn không có bất kỳ tin tức nào sao? Tôi lo cậu ta có thể khôi phục chân khí bất cứ lúc nào, đến lúc đó chúng ta có muốn đối phó với cậu ta cũng khó khăn hơn.”

Trên ghế chủ vị, ông lão cầm hai quả bóng nói: “Tôi có một cách.”

“Hả?” Mọi người đều nhìn về phía ông ta.

“Chẳng phải thằng nhãi đó đang thu thập xương rồng hay sao? Ở khu Bắc của tôi có một nơi đấu thú, ngày nào cũng cử hành mấy trận đấu ở trong đó. Nếu chúng ta lấy mấy khúc xương rồng ra làm thẻ đánh bạc, làm phần thưởng khi chiến trắng trận đấu thú... Có lẽ cậu ta sẽ không thể nào từ chối sự mê hoặc này. Ông lão cầm quả bóng nói: “Chỉ cần cậu ta xuất hiện thì chúng ta có thể giết chết cậu ta ngay tức khắc.”

Mấy người khác đều hơi sửng sốt, rồi tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Bùi Nghênh Tùng.

Bùi Nghênh Tùng ngơ ngác một lát rồi nghiến răng nói: “Được, vậy thì tôi sẽ lấy ra năm khúc xương rồng.”