Chiến Lang Ở Rể

Chương 375: Đi ăn với bọn tôi một bữa cơm!



Quá trình đăng ký diễn ra rất nhanh, đối phương chỉ hỏi tên, sau đó thì chụp một cái ảnh, sao cho tấm hình phù hợp với cái tên là được.

Ở cái Trường đấu thú này, có thể để lại một cái tên đã là may rồi, bởi vì có thể sẽ chết ngay khi bước vào Trường đấu thú.

“Vì số lượng người đăng ký tham gia quá lớn, vậy nên luật thi đấu lần này sẽ thay đổi, áp dụng thể loại hỗn chiến. Tổng cộng sẽ chia thành bốn nhóm, những người đăng ký tham gia sẽ được chia đều vào các nhóm. Mỗi nhóm có khoảng mấy chục hoặc thậm chí là hơn trăm người, sau đó sẽ chọn ra một người chiến thắng cuối cùng ở mỗi tổ. Cuối cùng, bốn người chiến thắng ở mỗi tổ sẽ lại quyết đấu một lần nữa để lựa ra người chiến thắng! Anh đang ở tổ C!” Người giúp đăng ký tham gia nói với Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân khẽ gật đầu, ý nói không thành vấn đề.

“Người tiếp theo!” Sau khi thấy Lê Văn Vân gật đầu, cô gái xinh đẹp kia không tiếp tục để ý anh nữa, mà nhìn thẳng về phía người đứng sau lưng anh nói.

Sau khi rút lui, Cố Bạch trợn tròn mắt nói: “Hình thức đổi mới này rất thú vị nha.”

Dứt lời, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân nói tiếp: “Đại ca, hay là anh chuồn đi! Con mẹ nó chứ, ban nãy tôi nhìn thấy có mấy tên thuộc hàng đỉnh cấp xuất hiện kìa.”

“Không thể được!” Lê Văn Vân nhìn anh ta cười cười, sau đó khẽ lắc đầu nói.

Vừa nói, họ vừa lái xe về nhà.

Khi vừa về tới cửa nhà, Lê Văn Vân đã ngẩn người. Anh phát hiện một chiếc xe thể thao đang đỗ trước cửa nhà, đó là chiếc xe mà Lâm Khả Hân hay đi ngày thường.

“Ây da, người đẹp lại tìm tới nhà nữa rồi.” Cố Bạch cười he he, chạy vọt vào trong nhà.

Lê Văn Vân bất lực đi vào theo, vừa mới bước chân vào nhà, đập vào mắt anh là hình ảnh hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đang ngồi trên ghế ở lầu một. Phạm Nhược Tuyết nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, nhàn nhạt nói: “Người các cô muốn tìm về rồi kìa.”

Nhìn ánh mắt có phần lạnh băng của Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân ho khan một tiếng.

Khuôn mặt Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân bỗng trở nên mờ mịt, vì Trương Vãn Hà đã hóa trang giúp Lê Văn Vân, nên hai người bọn họ mới nhìn không thể nhận ra anh ngay.

Bọn họ đánh giá một lượt quần áo trên người Lê Văn Vân, ngạc nhiên nói: “Anh là… Lê Văn Vân?”

“Ừ.” Lê Văn Vân ho khan một tiếng, sau đó lại nói tiếp: “Không phải hôm qua tôi chọc vào Phất Lai sao, nên giờ ra cửa không dám để phơi mặt, đành phải cải trang thành như vậy.”

Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh hừ lạnh, bọn họ còn lâu mới tin mấy lời nhảm nhí của Lê Văn Vân.

Lúc này, Chu Linh Linh đột nhiên đứng lên nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Tối nay anh không cần tới quán bar làm nữa.”

“Hả?” Lê Văn Vân hơi sửng sốt, anh nói: “Không được đâu, tôi phải đi kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”

“Tôi cho anh hai nghìn Luca, anh đi ăn cơm với chúng tôi.” Chu Linh Linh nhìn Lê Văn Vân nói.

Lê Văn Vân cứng họng, anh nhíu mày nói: “Ăn cơm cái gì chứ!”

“Là một bữa tiệc, tóm lại là đi tới một nhà hàng tốt nhất khu vực phía Đông, không những thế anh còn lấy được tiền, anh chắc chắn sẽ không thiệt.” Chu Linh Linh nói.

Bữa tiệc?. Truyện Trinh Thám

Bữa tiệc mà họ tham gia chắc hẳn sẽ có sự xuất hiện của một số người có máu mặt ở khu vực phía đông này. Đến lúc đó, nói không chừng anh lại nghe được vài chuyện về khu vực phía đông, lại còn có thể kiếm thêm tiền, anh không có lý do gì để không đi.

Anh khẽ gật đầu nói: “Cũng được!”

Cố Bạch ho khan một tiếng, mở miệng hỏi: “Có cần một anh đẹp trai đi cùng không, tôi không cần tiền!”

Chu Linh Linh nhìn anh ta với nét mặt ghét bỏ, nói: “Không cần!”

Nói xong cô ta lại nhìn Lê Văn Vân nói tiếp: “Anh mau đi tẩy trang đi!”

Lê Văn Vân gật đầu, anh chạy lên lầu hai tẩy trang, khôi phục lại dáng vẻ vốn có ban đầu, sau đó lại chạy từ trên lầu xuống.

“Nhìn như vậy trông thuận mắt hơn nhiều.” Chu Linh Linh nói: “Chúng ta đi thôi!”

Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Bây giờ vẫn còn sớm mà đã đi rồi? Chẳng phải nói là cơm tối sao?”

“Còn phải đi mua cho anh bộ quần áo ra hồn nữa.” Chu Linh Linh nói tiếp.

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Vậy thì đi! Nhưng đưa tiền cho tôi trước!”

“Anh chưa từng được nhìn thấy tiền sao?” Chu Linh Linh hết nói nổi.

Sau đó cô ta móc ra hai ngàn Luca đưa cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân chuyển tiền qua tay Lý Thu rồi mới theo hai người đi ra cửa.

Lúc vào trong xe, Lê Văn Vân bất lực nói: “Các cô cần gì mà phải nhất quyết đưa tôi đi cùng.”

Chu Linh Linh nói: “Bữa tiệc lần này của chúng tôi có sự tham gia của vài người bạn, tôi kể chuyện của anh cho bọn họ, và bọn họ ai cũng muốn nhìn thử xem vị đã từng kia rốt cuộc trông như thế nào.”

Gì, coi mình như khỉ vậy!

Có điều, Lê Văn Vân cũng không quan tâm lắm. Mục đích của anh chỉ là muốn tới xem có thu thập được tin tức gì hữu dụng hay không thôi.

“Có nhiều người không?” Lê Văn Vân hỏi.

“Không nhiều lắm, khoảng mười mấy người thôi, tất cả đều là những thế hệ trẻ thuộc ba thế lực lớn ở khu vực phía đông.” Chu Linh Linh giải thích.

Nói rồi, cô ta đưa Lê Văn Vân tới trung tâm mua sắm, mua một bộ âu phục cho Lê Văn Vân. Sau khi anh mặc vào, cả Chu Linh Linh lẫn Lâm Khả Hân đều không nhịn được mà ngẩn người ra nhìn.

“Anh mặc âu phục vào xong vẫn là dáng vẻ người dạng chó. Nếu để Lê Văn Thanh mặc bộ âu phục này, chắc chắn sẽ đẹp đến mê người!” Chu Linh Linh nói.

Lê Văn Vân cạn lời, trong lòng thầm chửi con mẹ nó chứ, ông đây đang đứng trước mặt cô đấy.

Mua xong bộ âu phục đã là năm giờ chiều, Chu Linh Linh nhìn thời gian rồi nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta tới điểm hẹn đi!”

Lê Văn Vân gật gật đầu, sau đó ba người lên xe, rất nhanh sau đó cả ba đã tới trung tâm khu vực phía đông. Cửa của nhà hàng rất lớn, tên nhà hàng là “Nhà hàng Mèo!”

“Tên nhà hàng này quái lạ thật đấy.” Lê Văn Vân nói không nên lời.

Chu Linh Linh trừng mắt liếc anh một cái, lên tiếng: “Anh đừng có nói nhảm, nhà hàng này là nhà hàng của miêu nữ Doãn Nhu - thánh chủ khu vực phía đông đấy. Anh nói bậy nói bạ bị người ta nghe được chắc chắn sẽ mất mạng đấy!”

Lê Văn Vân cứng họng, sau đó lập tức ngậm miệng lại!

Chu Linh Linh hơi hơi mỉm cười, nói: “Chúng ta vào thôi!”

Dứt lời, Lê Văn Vân đi theo hai cô gái vào bên trong nhà hàng, bọn họ đi qua đại sảnh, đi tới một phòng tiệc sang trọng.

Sau khi đẩy cửa phòng tiệc, ba người đi vào bên trong căn phòng.

Lê Văn Vân nhìn lướt qua, phát hiện bên trong phòng tiệc có ba người đang ngồi đó, hai nam một nữ. Ba người họ đang trò chuyện gì đó, khi thấy Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đi tới, cả ba người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

“Các cô tới rồi à!” Cô gái kia cười nói, sau đó ánh mắt dừng trên người Lê Văn Vân, mở miệng: “Vị này chính là người mà cô nói có ngoại hình giống Lê Văn Thanh như đúc đó sao?”

Trên thực tế, ở thành phố này, người từng thấy qua dung mạo của Lê Văn Vân cũng không có nhiều. Người từng xem qua trận chiến cuối cùng của Lê Văn Vân thật ra đều nhìn thấy hết, nhưng người có thể quan sát trận chiến cũng không phải quá nhiều. Lúc ấy Lê Văn Vân đối mặt với siêu cấp, mặt nạ bảo hộ bị đánh nát.

Mà Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân tình cờ lại là một trong số những người chứng kiến trận chiến cuối cùng đó.

“Đúng vậy, dường như là giống nhau như đúc, có điều tính cách lại khác một trời một vực.” Chu Linh Linh gật đầu, sau cùng lại cười khổ một tiếng.

Lúc này, một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay đứng lên, anh ta cau mày nói: “Hóa ra người đó có dáng vẻ trông như thế này. Linh Linh à, anh theo đuổi em lâu như vậy, em sống chết không chịu chấp nhận anh, tưởng thế nào hóa ra lại thích một người có diện mạo như vậy à. Anh cứ tưởng là soái ca đấy chứ!”

Trên mặt Chu Linh Linh thoáng hiện vẻ tức giận, cô ta nói: “Đào Vân, anh nói chuyện đừng có quá phận.”

Đào Vân bĩu môi nói: “Có gì đâu, dù sao thì vị kia cũng không có ở đây mà. Còn cãi gã đứng trước mặt em chỉ là một người phục vụ trong quán bar mà thôi.”