Chiến Lang Ở Rể

Chương 390: Yên Kinh xảy ra chuyện



Lê Văn Vân không ngờ sẽ gặp lại Giản Hưng ở một nơi thế này, lửa giận lập tức trào dâng trong mắt anh.

Mỗi một Người Gác Đêm số 0 đều có nhiệm vụ ẩn, đó là giết chết Ẩn Giả!

"Keng!"

Đao Phá Không trên lưng Lê Văn Vân bất ngờ rời khỏi vỏ.

"Đừng vội vàng ra tay như vậy." Giản Hưng thấy Lê Văn Vân chẳng nói chẳng rằng đã trực tiếp rút đao, vẻ mặt vốn bình tĩnh bỗng để lộ biểu cảm hoảng sợ, anh ta nói: "Tôi tới đây là muốn tâm sự với anh thôi."

"Tâm sự ư?" Lê Văn Vân không nói lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng mắng: "Lần trước để mày chạy thoát là vì ông đây không muốn ra tay trước mặt người thường, gây ra rắc rối không cần thiết dẫn tới để lộ sự tồn tại của thế giới ngầm. Nhưng giờ chúng ta đang ở khu Tội Ác, tao để mắt tới mày từ lâu rồi, thế mà mày còn chủ động chạy tới trước mặt tao khiêu khích hả, tưởng tao không dám đánh chết mày ư?"

Anh không còn tâm tư để ý tới những chuyện khác, trực tiếp giơ đao lao về phía Giản Hưng!

Trong lòng Giản Hưng cũng đang chửi ầm cả lên đây.

Anh ta định tới đây tiếp cận Lê Văn Vân, trò chuyện với anh trong yên bình, bởi vì người đứng sau anh ta nhìn trúng Lê Văn Vân, muốn thu nạp Lê Văn Vân về dưới trướng.

Ai ngờ đâu Lê Văn Vân căn bản không thèm để ý tới, còn trực tiếp xông tới đánh anh ta!

"F*ck!"

Anh ta không nhịn được chửi thề một tiếng, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.

Lần đầu tiên giao thủ với Lê Văn Vân, anh ta đã ăn hành ngập mặt, sau đó nhận ra mình đánh không lại anh. Sau đó, từ chỗ Ellen Hibbert, anh ta nghe được tin Lê Văn Vân đã giết chết Lý Đông Dã, đánh Vân Đạo Tử tàn phế, lúc này, anh ta biết mình và Lê Văn Vân không cùng một đẳng cấp nữa.

Lúc bấy giờ, anh ta cũng hiểu được, tại sao người đứng sau lại xem trọng Lê Văn Vân tới vậy.

Lần đầu tiên gặp mặt Lê Văn Vân, anh ta cảm thấy anh chỉ mạnh hơn mình chút đỉnh mà thôi, thực lực chắc ngang với hạng năm của Thiên Bảng, mà có khi còn chưa tới.

Nhưng tin tức mà anh ta nghe được lại nói rằng chiến lực của Lê Văn Vân ngang với hai siêu cấp.

Dù lúc đó bản thân Lê Văn Vân đang bị thương nặng, nhưng vẫn có thể đánh bại hai người, thế nên bây giờ, anh ta cho rằng thực lực của Lê Văn Vân đã lọt vào top bốn, thậm chí là top ba Thiên Bảng.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Demps lại cuống cuồng, thậm chí không tiếc ra tay với người nhà Lê Văn Vân chỉ để đạt thành mục đích cuối cùng là giết chết Lê Văn Vân.

Nếu cứ để Lê Văn Vân tiếp tục trưởng thành, e là không bao lâu, sau Trác Nhất Minh sẽ xuất hiện một Trác Nhất Minh nữa vô địch thiên hạ!

Hơn nữa đó còn là một Trác Nhất Minh hoàn mỹ tuyệt đối, không có bất cứ khuyết điểm nào.

Vậy nên, anh ta biết rất có thể mình sẽ bị Lê Văn Vân đánh chết, nên đã tìm hết mọi cách. Kết quả thì sao, bởi vì Doãn Thi Đan muốn để lại đường lui cho mình nên thả Liễu Ngọc đi, dẫn tới Lê Văn Vân không đi trước tới khách sạn Fes…

Cũng vì vậy mà Lê Văn Vân vẫn còn sống.

Còn bây giờ, Lê Văn Vân đã khôi phục chân khí, nếu muốn giết chết Lê Văn Vân, thật sự quá khó khăn.

Lê Văn Vân giơ đao đuổi dọc theo hành lang, từ xa, Lê Văn Vân đã nhìn thấy Thanh Mộc Tinh Tử, Thanh Mộc Tinh Tử nhìn đến thấy Lê Văn Vân chạy tới, vừa định đánh tiếng chào hỏi Lê Văn Vân thì anh đã lướt qua người cô ta như một cơn gió, tốc độ vô cùng nhanh.

"Chuyện… chuyện gì thế này, người mà anh ấy đang đuổi theo… hình như cũng là siêu cấp." trên mặt Thanh Mộc Tinh Tử lộ vẻ ngạc nhiên.

"Hửm?"

Lê Văn Vân chạy nhanh đuổi theo, sau đó bất ngờ phát hiện đằng trước có một đám đông đang tiến tới, còn Giản Hưng cũng chớp lấy thời cơ xông thẳng vào đám người.

Là người của nhóm D bắt đầu ra sân, Lê Văn Vân vội bám theo nhưng lại bị dòng người cản trở, nhất thời không thể đuổi kịp.

"Má nó!" Lê Văn Vân mắng: "Lại để thẳng cháu trai này chạy trốn rồi."

Anh đút hai cây đao về lại vỏ, sau đó lẳng lặng nhìn nhóm người dự thi của nhóm D.

Trên thực tế, trong nhóm D có rất nhiều người bỏ quyền thi đấu.

Đâu còn cách nào nữa, thời điểm Lê Văn Vân xuất hiện trên sân so tài, trận đấu đã mất đi sự hồi hộp. Dù bọn họ có liều mạng chiến đấu ở nhóm D, cuối cùng thành công vào được trận chung kết ngày mai thì người chiến thắng cuối cùng vẫn chỉ có thể là Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân không để ý đến họ, anh khoan thai chậm rãi bước về phía hậu trường.

Phía sau, Thanh Mộc Tinh Tử chạy chậm đuổi theo. Cô ta hỏi Lê Văn Vân: "Tôi nên gọi anh là chú hay là Lê Văn Thanh đây?"

Đối diện với Lê Văn Vân, cô ta chẳng có gì gọi là e dè, vẫn tự nhiên híp mắt cười hỏi han.

"À… cả hai đều sai hết, tên tôi là Lê Văn Vân, Lê Văn Thanh chỉ là tên giả tôi dùng khi ở đây năm năm trước mà thôi." Lê Văn Vân lắc đầu nói.

Thanh Mộc Tinh Tử bật cười khanh khách, sau đó nói: "Tôi từng nói giác quan thứ sáu của mình rất chính xác, không ngờ anh lại là siêu cấp, vậy anh tới tham gia trận đấy này là để…”

Lê Văn Vân cau mày, nói: "Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?"

Thanh Mộc Tinh Tử cắn răng hỏi: "Tôi muốn hỏi, ngày mai anh có thể để tôi thắng được không? Tôi thực sự rất muốn thắng cuộc thi này."

"Hửm?" Lê Văn Vân hỏi: "Thực lực của cô thoạt nhìn không thấp chút nào, chắc cũng là nhân vật có máu mặt trên Địa Bảng, nếu tôi đoán không lầm, hẳn cũng thuộc hàng top ở Địa Bảng nhỉ? Với tài nghệ của cô, ở khu Tội Ác này, chắc cũng không đến độ thiếu tiền vậy chứ!"

"Tôi..." Thanh Mộc Tinh Tử thở dài một hơi nói: "Tôi muốn chiến thắng cuộc thi này để có cơ hội trở thành thuộc hạ dưới trướng Lục Khiêm. Tới lúc đó, tôi có thể cầu xin hắn một điều."

"Ý cô là sao?" Lê Văn Vân hỏi.

Thanh Mộc Tinh Tử cắn chặt răng, sau đó cố tình xả phần áo mình xuống một chút, để lộ bờ vai và xương quai xanh trắng nõn, bóng loáng, trông rất quyến rũ.

"Cha mẹ của tôi đang nằm trong tay Lục Khiêm, tôi muốn cứu hai người họ ra." Thanh Mộc Tinh Tử mím môi: "Chỉ có cách này thì…”

Lê Văn Vân cau mày nói: "Sao cô không nghĩ cách khác để cứu cha mẹ mình ra?"

"Hả?" Thanh Mộc Tinh Tử vội vàng hỏi lại: "Cách gì?"

"Tỷ như trực tiếp đánh chết Lục Khiêm chẳng hạn." Lê Văn Vân mỉm cười bí hiểm với cô ta.

Thanh Mộc Tinh Tử lập tức sững sờ cả người!



Thời điểm Lê Văn Vân khôi phục chân khí của mình ở khu Tội Ác, sau đó định tới thành phố trước để chấp hành nhiệm vụ cũng như hoàn thành mục đích của mình thì ở Yên Kinh xa xôi, trong nhà Long Ưng Đài!

Lúc này, trong phòng khách có hai ông già đang ngồi đối mặt nhau.

Nếu Lê Văn Vân có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai người kia, đó chính là Trác Nhất Minh và Vương Hồng.

Vô địch thiên hạ và thủ lĩnh của Người Gác Đêm Hoa Hệ.

"Sao hai người lại tới đây?”

Long Ưng Đài thong thả đi từ trên lầu xuống, miệng mỉm cười chào hỏi.

Nói xong, ông ta bỗng phát hiện sắc mặt hai người có hơi nặng nề bèn cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả?"

"Ừ!" Trác Nhất Minh thở một hơi dài: "Không biết Demps dùng cách gì mà bên phía liên hiệp hội Người Gác Đêm đã phát ra Huyết Sắc Lệnh với Lê Văn Vân!"

"Cái gì!" Long Ưng Đài sợ hãi kêu lên: "Bọn họ điên rồi sao? Không thể nào họ lại không nhận ra thiên phú của Lê Văn Vân, cậu ấy chính là người tiếp bước ông, thậm chí có lẽ sẽ mạnh hơn cả ông, tức là rất có thể tương lai cậu ấy sẽ dẫn dắt Người Gác Đêm lên một tầm cao mới!"

Vương Hồng thở dài thườn thượt đáp: "Tôi cũng bó tay, địa vị của Demps trong liên hiệp vốn đã rất cao, hơn nữa ông ta còn là anh hùng đương thời của Người Gác Đêm."

"Mẹ kiếp, hai người các ông ăn cơm mềm hay gì? Demps và Hồng Nguyệt bắt tay với nhau hại chết nhiều Người Gác Hoa Hệ của chúng ta như vậy, bây giờ các ông lại…”

Long Ưng Đài chửi ầm lên.

Một lúc sau, ông ta cười khổ một tiếng, lắc đầu, rồi im lặng hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Lý do họ đưa ra là gì?"

Vương Hồng cười khổ nói: "Ý tôi là gì ông đã hiểu chưa, lần bỏ phiếu đó đã khiến những người khác kiêng kị. Cho nên…"