Chiến Lang Ở Rể

Chương 396: Lê Văn Vân bị bắt cóc sao?



"Tôi cản giúp cậu, cậu chạy mau đi!" Đao Ba đứng ở phía trước Lê Văn Vân, lớn tiếng nói.

"Anh không đánh lại ông ta đâu." Lê Văn Vân cau mày nói.

"Hết cách rồi, ai bảo tôi là lão đại chứ!" Đao Ba cắn răng nói: "Con mẹ nó, tên tiểu đệ như cậu thật không khiến người ta bớt lo mà!"

Bàn tay cầm đao của anh ta còn đang phát run, đối phương là Đào Lực, người đứng đầu thế lực lớn nhất khu Đông này, cho nên Đao Ba còn khá sợ ông ta, anh ta có cảm giác... hôm nay, chỉ e mình phải để mạng tại nơi này rồi.

Lê Văn Vân bật cười nhìn người này, sau đó hơi giơ tay lên, vỗ một cái lên gáy Đao Ba.

"Con mẹ nó là thằng nào đánh lén tao!" Đao Ba nổi giận gào lên một tiếng, sau đó trước mắt đen sì, trực tiếp hôn mê.

"Chuyện này không liên quan gì đến anh ta!" Lê Văn Vân nhìn Đào Lực, thản nhiên nói: "Thả anh ta đi."

Đào Lực kinh ngạc nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: "Mục tiêu của tôi vốn chỉ có cậu, loại cặn bã này thì tôi không có hứng thú."

Nói xong, ông ta thản nhiên nói: "Trói cậu ta lại."

Lê Văn Vân cúi đầu, đặt chìa khóa xe vào trong tay Đao Ba, lúc này có mấy người đi tới, dùng dây thừng trói Lê Văn Vân lại, Đào Lực đen mặt nói: "Đưa cậu ta về, con tôi đã chết, tôi không thể để cậu ta chết trong bình thản thế được!"

Trong lòng Lê Văn Vân có chút buồn bực, anh nghĩ bụng định chơi với đám Đào Lực một lát, cho nên cũng không phản kháng, để mặc mấy người đè xuống trói lại, mang lên xe!

Một đoàn xe cứ thế lái vào trong thành phố!

Đại khái đi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Đao Ba chậm rãi tỉnh lại, anh ta nhìn bờ cát trống không, ngây người như phỗng, sau đó lại nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay, ánh mắt mông lung mờ mịt, nói: "Lê Văn Vân ơi là Lê Văn Vân, cậu lại vì bảo vệ tôi mà hy sinh chính mình, bất kể thế nào tôi cũng phải cứu cậu ra!"

Anh ta cắn răng, chạy tới ven đường, nhanh chóng lái xe vào trong thành phố. ngôn tình hay

Hơn một tiếng sau, xe dừng lại trước cửa nhà Lại Tuâdn, trong nháy mắt xe dừng lại, ở con phố đối diện, ông thầy tướng số lừa đảo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thoáng qua chiếc xe.

Đồng thời đám người Phạm Nhược Tuyết trong nhà cũng nhanh chóng chạy ra.

Nhưng mà bọn họ vừa mới chạy ra lại được một phen kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện người xuống xe là Đao Ba, chứ không phải Lê Văn Vân!

Cố Bạch nhíu mày hỏi: "Anh Đao Ba, sao anh lại lái xe, Lê Văn Vân đâu?"

Sắc mặt Đao Ba trầm xuống nói: "Lê Văn Vân xảy ra chuyện rồi, cậu ấy bị Đào Lực bắt cóc."

"Bắt cóc?" Mấy người đều kinh ngạc thốt lên.

"Phải. Các cậu nhanh chuẩn bị thêm người đi, tôi đi thông báo cho những người khác, hai tiếng sau chúng ta tập hợp tại đây, sau đó đi tìm Đào Lực đòi người!”

Sau khi nói xong, anh ta chạy tới cuối phố, để lại mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Lê Văn Vân đây là muốn làm gì chứ!" Lâm Khả Hân không biết phải nói gì: "Hiện tại anh ấy đã khôi phục, làm sao Đào Lực có thể bắt cóc được anh ấy?"

Lúc này Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh cũng đang đợi trong phòng, bọn họ có ra ngoài tìm Lê Văn Vân một hồi, kết quả lái xe tìm một lúc lâu cũng không tìm được, hai người bèn chọn về đây đợi Lê Văn Vân trở về.

Cố Bạch cười nói: "Không cần phải quan tâm đến lão đại, tâm trạng anh ấy đang không tốt, có lẽ muốn chơi với đám người Đào Lực một trận thôi!"

"Đào Lực chính là đỉnh cấp, nhân vật có tên trên Địa Bảng đó, thuộc hạ của ông ta có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp, các anh thật sự không lo lắng chút nào sao?" Lâm Khả Hân nói: "Tuy Lê Văn Vân là siêu cấp, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, anh ấy vẫn..."

Lý Thu ngạc nhiên nói: "Lo lắng gì, không phải chúng tôi đang đợi anh Đao Ba kéo người đến, sau đó cùng đi cứu người sao!"

Tuy ngoài miệng anh ta nói thế, nhưng trong giọng điệu lại chẳng có chút lo lắng nào.

Lại chờ thêm tầm hai tiếng nữa, trên con phố bỗng xuất hiện một đống người, bao gồm cả đám người Trần Tiêu cũng xuất hiện tại đây.

Lê Văn Vân trở lại, nhưng chỉ có những người chứng kiến trận đấu mới biết, còn đám người Trần Tiêu cùng đoàn người trên đường phố này thì lại không biết.

Lúc này nghe tin Lê Văn Vân bị trói, trên mặt Trần Tiêu tràn ngập lo lắng.

Nhìn thấy gần một trăm người cùng tập kết ở đây, Cố Bạch đi tới trước mặt Đao Ba, vỗ vai anh ta nói: "Ôi chao, anh Đao Ba, anh được đó, hiện tại anh đã chiêu mộ được nhiều người thế cơ à."

Đao Ba mắng: "Mấy cậu đừng nói nhảm nữa, nhanh dẫn người đi cứu Lê Văn Vân!"

Cố Bạch cười, sau đó vác đao nói: "Được, chúng ta đi cứu người!"

Phạm Nhược Tuyết ở lại, cô còn phải chăm sóc một nhà Lại Tuấn, còn những người khác đều đi theo Đao Ba ra ngoài.

Lúc này đại khái đã tầm hơn 10 giờ tối, hơn một trăm người như vậy đi trên đường phố, hướng tới trung tâm khu Đông, đám người rất đông, cho nên đương nhiên hấp dẫn không ít người chú ý.

"Tình huống gì vậy?"

"Người dẫn đầu kia là ai?"

"Đao Ba, chính là vị lão đại hiện tại không thu phí bảo kê của dân nghèo đó, bọn họ đây là muốn làm gì thế?"

...

Nhìn thấy đám người tiến về phía trước, dần dà, rất nhiều người đều tò mò, có vài người to gan, thậm chí còn lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, muốn nhìn xem đám người Đao Ba rốt cuộc muốn làm gì.

Cũng chính vì vậy mà dẫn tới đằng sau nhóm người lại có thêm một đám người, đầu người mênh mông đen sì, lại còn thêm cả một đám người đứng vây xem bọn họ nữa.

Đao Ba đi ở phía trước, lòng bàn tay mướt mồ hôi, lần này chính là Đào Lực, người đứng đầu một trong những thế lực lớn nhất khu Tội Ác đó!

Một đám người, dần dần càng lúc càng nhiều, bắt đầu đến gần trung tâm khu Đông!

Trung tâm Khu Đông có một cái viện vĩ đại, trong viện có một tòa nhà, chỗ này, là tổng bộ thế lực của Đào Lực!

Lúc này tại tầng hai tòa nhà, Lê Văn Vân bị trói ở trên chiếc ghế, cả căn phòng rất lớn nhưng cũng cực kỳ trống trải, bên trong có tầm năm sáu chục người, toàn bộ bọn họ mặc âu phục giày tây đứng ở xung quanh quấn một vòng vải trắng!

Phía trước đó có bày hai chiếc quan tài, cùng với một tấm ảnh đen trắng, nơi này trông khá giống một linh đường.

Hiện tại, Đào Lực đang hút thuốc, sắc mặt của ông ta không dễ nhìn lắm, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: "Cả đời này của tôi chỉ có một thằng con trai, thế nhưng lại vì cậu mà chết."

Lê Văn Vân vẫn rất bình tĩnh, anh thản nhiên nói: "Có trách cũng chỉ có thể trách ông thôi, ai bảo ông không dạy con ông cho tốt, người nào có thể trêu vào người nào không thể trêu vào, anh ta là bị người của Doãn Nhu giết chết, ông có bản lĩnh thì đi tìm Doãn Nhu mà báo thù, ông tìm tôi thì được tích sự gì!"

"Cậu câm miệng cho tôi!" Đào Lực trừng Lê Văn Vân một cái, nói: "Nếu không phải con tôi muốn giết cậu, làm sao nó lại bị người của Doãn Nhu ra tay!"

Lê Văn Vân bật cười.

"Cậu còn cười được." Đào Lực cười khẩy nói: "Lần này, cậu sẽ không ăn may thế đâu, Doãn Nhu chắc chắn sẽ không tới cứu cậu!"

Nói xong, ông ta vỗ chiếc quan tài trước mặt, cười khẩy nói: "Chiếc quan tài này đặt thi thể con tôi!"

Sau đó ông ta lại chỉ về chiếc quan tài còn lại nói: "Biết chiếc quan tài này dùng để làm gì không?"

Lê Văn Vân trầm ngâm hỏi: "Chẳng lẽ là chuẩn bị cho ông?"

"Ranh con, đã đến lúc này rồi mà cậu còn dám nói được những lời đó, cậu muốn chết đúng không?" Bên cạnh, có một người giận dữ hét lên.

"Tôi không nói thì mấy người sẽ bỏ qua cho tôi à?" Lê Văn Vân hỏi.

Người nọ sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: "Cậu đúng là, lợn chết không sợ nước sôi!"

"Cho nên mới nói, mấy người cứ nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết đúng không?" Lê Văn Vân hỏi ngược lại.

"Cậu giết thiếu chủ của chúng tôi, cho nên đương nhiên chỉ có một con đường chết."

"Đúng vậy, nếu người nhà cậu ở chỗ này, bọn họ cũng phải gặp xui xẻo giống cậu!"

"Yên tâm, chúng tôi đã tra ra được đám bạn bè của cậu rồi, bọn họ đừng hòng ai đòi trốn thoát, trên đường xuống suối vàng, cậu sẽ không cô đơn đâu."

...

Người xung quanh mồm năm miệng mười xen vào nói.

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng ồn ào, Đào Lực đi tới cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài đen kịt một đống người hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Rất nhanh, bên ngoài đại sảnh đã có một người chạy tới nói: "Lão đại, là tên Đao Ba kia dẫn theo người đến, chính là cái tên Minh Giáo ấy, thế lực không thu phí bảo kê của dân nghèo."

"Bọn họ đã phát triển lớn mạnh thế này rồi cơ à?" Đào Lực hoảng sợ.

Bên ngoài mênh mông người là người, thật sự có hơi dọa đến ông ta.

"Đao Ba dẫn theo gần một trăm người đến, còn những người khác hình như đều tới xem náo nhiệt." Người bước vào nói.

Đào Lực thấy được đám người Cố Bạch, ông ta nhếch miệng nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Thú vị lắm, vốn dĩ tôi còn đang nghĩ xem làm sao để tìm được bọn họ, không nghĩ tới bọn họ lại tự vác xác đến cửa!"

"Vậy sao?" Lê Văn Vân nhếch miệng, chỉ trong chớp mắt, dây thừng trên người anh đứt phựt từng sợi.