Chiến Lang Ở Rể

Chương 469: Kết thúc



Đây là một ngày chấn động đối với toàn bộ thế giới ngầm.

Demps, người đứng thứ ba trong Thiên Bảng đã chết dưới tay của một người mới nổi như Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân đã mất tích ba năm, từ sau khi trở về cũng chưa từng xuất hiện công khai, nhân vật từng làm rung trời chuyển đất một thời nay đã quay trở về khiến toàn bộ thế giới ngầm phải sôi sùng sục, hơn nữa lần này còn chiến thắng người chiếm vị trí thứ ba trên Thiên bảng.

Vị trí thứ ba của Thiên bảng đổi người rồi.

Trước tiên Lê Văn Vân bị Theonado trục xuất và rời khỏi Người Gác Đêm, sau đó Theonado vẫn kiên định với cách nghĩ của mình, hơn nữa còn xúi dục những người khác đối phó với Lê Văn Vân.

Thứ hai, cái chết của Demps.

Vị anh hùng thời kỳ đầu của Người Gác Đêm, người đứng thứ ba trên Thiên bảng đã bỏ mạng, chuyện này thật sự rất khó chấp nhận đối với rất nhiều người ngưỡng mộ ông ta.

Và chuyện quan trọng nhất là ở dưới khu vực thăm dò thứ hai, người ta đã tìm thấy nhiều trang thiết bị và phương pháp kéo dài tuổi thọ của Hồng Nguyệt, vô số bộ xương cũng như một số thiên tài bị mất tích ở đó, chứng minh chuyện Demps và Hồng Nguyệt hợp tác để tiêu diệt Người Gác Đêm là sự thật.

Chỉ trong một ngày, vô số tín ngưỡng đều sụp đổ.

Một người trong sạch như Lê Văn Vân giống như bị người ta lấy hết công lao đem xuống lót đường vậy, chuyện anh rời khỏi Người Gác Đêm chứng tỏ nội bộ của Liên Hợp Quân Người Gác Đêm đã hoàn toàn mục nát.

Chiến tranh đang đến gần, tác động của việc này đối với bản thân Người Gác Đêm thật sự là quá lớn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Trác Nhất Minh chưa bao giờ dám ra tay với Demps, nhưng Lê Văn Vân lại không băn khoăn nhiều như vậy.

Tại thời điểm công bố, những người đã bỏ phiếu phải chịu áp lực rất lớn, cộng với nội bộ mục nát của Liên Hợp Quân nên toàn bộ Người Gác Đêm gần như đã rơi vào tình trạng bất ổn.

Tình hình phía trong của Người Gác Đêm rất hỗn loạn, đây chắc chắn là một cú sốc cực lớn trước khi chiến tranh bùng nổ, hơn nữa thời gian của bọn họ còn rất ít.

Mà sau khi chuyện này kết thúc, không còn ai biết tin tức gì về Lê Văn Vân nữa.

Thế giới ngầm đầy xáo trộn, nhưng cuộc sống ở những thành phố khác vẫn trôi qua như vậy.

...

Ở Yên Kinh, trong đại học Yên Kinh, tiến sĩ T vẫn sinh hoạt như thường lệ, sau giờ lên lớp thì dường như ông ta chỉ là một giáo sư đại học bình thường, không có một chút uy nghiêm nào.

Lúc này đã đến giờ tan học, ông ta cầm một quyển sách đi dạo trong khuôn viên trường đại học Yên Kinh, thỉnh thoảng sẽ có một số bạn học đến chào hỏi, khuôn mặt của ông ta cũng lộ ra vẻ nhã nhặn ôn hoà.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên điện thoại của ông ta vang lên.

"A lô."

Ông ta cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua màn hình một cái rồi hỏi: "Ông là ai?"

“Tiến sĩ T, có lẽ chúng ta chưa gặp mặt nhau gần bốn mươi năm mươi năm rồi nhỉ?” Đầu bên kia vang lên một giọng nói: “Ông đoán xem tôi là ai?”

“Tiếp thị qua điện thoại?” Tiến sĩ T bĩu môi trực tiếp cúp máy.

Ngay sau đó điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, đầu bên kia lại vang lên giọng nói: "Tôi, Hodges."

Lần này giọng điệu của ông ta không còn tốt như trước nữa, cạn lời nói: "Đã nhiều năm trôi qua thế mà ông vẫn thích giả bộ như vậy."

"Ồ, là ông à!" Tiến sĩ T cong môi nói: "Không biết đám cụ già các ông còn sống bao nhiêu người đấy nhỉ? Thế nào? Cuộc sống ở khu Tội Ác không được thoải mái sao? Đáng tiếc không còn cách nào khác, ai bảo ông không dám xuất hiện chứ? Nhưng một khi ông xuất hiện, nhất định Trác Nhất Minh sẽ cho ông một đao."

“Ấy ấy, chuyện này không quan trọng.” Hodges thản nhiên nói: “Tôi có một chuyện muốn nhờ."

“Hửm?” Tiến sĩ T như cười như không nói: “Ông nói đi, muốn nhờ chuyện gì?"

“Muốn nhờ ông giải quyết Lê Văn Vân giúp tôi.” Hodges hờ hững nói: “Ông có bất cứ yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý với ông."

"Ồ? Bất cứ yêu cầu nào ông cũng đồng ý với tôi?". Tiến sĩ T khá hứng thú hỏi ngược lại.

“Đương nhiên.”  Âm thanh của Hodges truyền đến lần nữa.

"Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn làm người ngoài cuộc, làm nhân chứng chứ không phải người tham dự. Ông biết thừa tôi muốn gì mà." Tiến sĩ T bỉu môi nói, nói xong ông ta trực tiếp cúp điện thoại.

"Đứng thứ ba trên Thiên bảng à." Ông ta vừa sờ cằm vừa mỉm cười: "Đáng tiếc... vẫn chưa đủ. Trác Nhất Minh chỉ có một đao và thời gian một tháng, chuyện này càng ngày càng thú vị rồi."

...

Mọi chuyện ở Yên Kinh vẫn diễn ra suôn sẻ như thường, ai ăn cơm cứ yên tâm ăn cơm, kẻ nên uống rượu vẫn thong thả uống rượu, bọn họ không hề biết gì về trận chiến chấn động thế giới sắp diễn ra của thế giới ngầm, những chuyện của thế giới ngầm dường như hoàn toàn không liên quan gì đến thế giới phía bên trên.

Chỉ có điều một số người sống trong thành phố đang rất sốc, đã ba ngày trôi qua kể từ trận chiến đầu tiên của địa điểm thăm dò thứ hai, hai chiếc du thuyền vẫn đang chầm chậm tiến về phía trước trong vùng biển xa xôi.

Trên boong của du thuyền cỡ nhỏ, có một nhóm lớn người đang ngồi phía trên, tất nhiên có một người nằm, bọn họ đón gió và ngắm nhìn cảnh biển.

"Đại ca, rốt cuộc thì cơ thể của anh đã xảy ra chuyện gì vậy, mụ nội nó, tiến hoá đấy à? Sau khi sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng lại khôi phục với tốc độ nhanh như vậy, tôi còn tưởng anh sẽ hôn mê lần nữa chứ." Cố Bạch nhìn Lê Văn Vân đầy nghi ngờ, sau đó nói.

Đúng vậy, Lê Văn Vân tỉnh dậy vào ngày thứ ba sau cuộc chiến, dưới sự chữa trị của Phạm Nhược Tuyết, anh cũng đang dần dần hồi phục, lần này Lê Văn Vân không bị thương quá nặng, phần lớn đều là hậu quả sau khi sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng.

Nhưng lần này sau khi sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, Lê Văn Vân lại không cảm nhận được quá nhiều thay đổi, tốc độ khôi phục cũng rất nhanh giống như sử dụng chân khí ngày thường vậy.

Thế nên mục đích lần này của bọn họ chính là Lâm Hải.

Số người chết trong trận chiến này rất nhiều, có gần hai nghìn năm trăm người người bước ra từ khu Tội Ác của bọn họ nhưng hiện tại chỉ còn lại khoảng một ngàn sáu trăm người, trận chiến này đã thiệt hại chín trăm, toàn bộ những người này đều bị chôn vùi trong địa điểm thăm dò thứ hai.

Không còn cách nào khác, đây chính là hiện thực.

Ở khu Tội Ác thì đây là một chuyện hết sức bình thường, thời gian đau buồn ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, mọi người cũng sẽ điều chỉnh lại.

"Tiếp theo anh định thế nào?" Bỗng nhiên Phạm Nhược Tuyết lên tiếng: "Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, sau khi trở về Lâm Hải chúng ta sẽ làm gì? Ngoài ra anh định sắp xếp cho những người đến từ khu Tội Ác này như thế nào?"

Lê Văn Vân nằm trên ghế, anh lắc đầu nói: "Anh sẽ sắp xếp cho bọn họ vào một vài xí nghiệp của chúng ta làm việc, sẽ đặt ra nội quy, nếu vi phạm thì đừng mong được tha."

“Ừ.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề."

Phạm Nhược Tuyết nói tới đây chợt ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân rồi nói tiếp: "Chuyện ông cụ nhắc nhở, anh đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Nghe Phạm Nhược Tuyết nói vậy, nhất thời Lê Văn Vân có chút trầm mặc.

Lúc anh tỉnh lại, Phạm Nhược Tuyết đã truyền đạt lại lời của Trác Nhất Minh cho anh.

“Sau khi tôi chết, nhất định phải để Lê Văn Vân thay tôi tiếp quản Người Gác Đêm.” Nguyên văn lời của Trác Nhất Minh là như vậy.

“Mọi người thấy thế nào, mọi người có muốn tôi trở về đó không?” Lê Văn Vân đột ngột trả lời.

“Tôi không biết!” Hoàng Thi Kỳ thản nhiên nói: “Nếu lần này bọn họ không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng không về nữa.”

Lê Văn Vân mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu không có câu trả lời thỏa đáng, chúng ta phải trở về thế nào đây? Rất nhiều người của Liên Hợp Quân đã bỏ phiếu tống cổ tôi ra khỏi Người Gác Đêm, bây giờ tôi cần gì phải trở về chỗ đó nữa chứ?"

“Đã sống nhiều năm như vậy, tạm ổn định cuộc sống trong ba năm, làm con rể trong ba năm, sau khi khôi phục trí nhớ thì mọi chuyện vẫn lần lượt kéo tới.” Nói xong, anh nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết, thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Đáng tiếc, bác sĩ Phạm em lại một mực không muốn thu nhận anh, cho nên lần này về anh định nhờ bố mẹ sắp xếp cho anh đi xem mắt, sau đó kết hôn để có người nối dõi cho ông Lê, sau đó nữa sẽ sống một cuộc đời bình yên."

“Vẫn còn một tháng nữa.” Lý Thu nói: “Ông cụ nói khoảng một tháng nữa bọn họ sẽ tới đây.”

“Vậy cứ tận hưởng cuộc sống bình yên trong một tháng này đi.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

“Ý của tôi không phải thế.” Lý Thu ho khan một tiếng nói: “Ý của tôi là chỉ vỏn vẹn một tháng anh khó có thể để lại người nối dõi được, trừ khi anh tìm được một người đã mang thai tám chín tháng đồng ý để anh làm bố đứa bé."

Lê Văn Vân: "..."

Tất cả mọi người đều đều cười phá lên, sau khi yên tĩnh lại mọi người liền nhìn phía Lê Văn Vân, bọn họ đang chờ Lê Văn Vân nói xem nên làm gì trong một tháng này.

“Chúng ta về Lâm Hải trước rồi tính tiếp.” Lê Văn Vân cười nói.

Nói tới đây, dường như anh nghĩ tới gì đó, bèn nhìn Doãn Nhu rồi nói: "À đúng rồi Doãn Nhu, lúc còn ở khu Tội Ác bà đã nói với tôi bà đến đó là vì báo thù, bây giờ chuyện của Demps đã được giải quyết, vậy bà có thể nói cho tôi biết kẻ thù của bà là ai không?"