Chiến Lang Ở Rể

Chương 72: Cô gái nằm trên lưng Lê Văn Vân



Giọng nói của Lê Văn Vân không lớn nhưng rơi vào tai hai người kia lại rất rõ ràng.

Tất cả mọi người đều đờ đẫn.

Bao gồm cả ba cô gái Đỗ Tịch Tịch.

Đến lúc này, bọn họ biết được xuất thân của Lê Văn Vân, cũng đại khái hiểu được nhà họ Lê ở Giang Thành rốt cuộc có thế lực như thế nào, có đế quốc thương mại to lớn như thế nào.

Đó là lý do tại sao lúc Trương Dục nói đây là Lâm Hải, Đỗ Tịch Tịch không dám phản ứng quá quyết liệt, nếu như là ở Giang Thành, cô ấy đã lạnh lùng tức giận rồi.

Nhưng bây giờ đang ở đây, cô ấy quả thực không dám, bởi vì nếu nhà họ Lê muốn chĩa mũi nhọn vào Tập đoàn Cường Thịnh, quả thực rất đơn giản.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, Lê Văn Vân lại tức giận, hơn nữa thái độ cũng vô cùng cứng rắn.

Điều này cũng khiến cho Trương Dục lần đầu tiên quên phải nói chuyện, chỉ là ngây người nhìn Lê Văn Vân.

Ngược lại Lê Hoán là người đầu tiên phản ứng lại, ánh mắt anh ta hơi nheo lại, ngay sau đó, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười như không cười, nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đang nói chuyện với tôi sao? Chín năm trước, anh không xem tôi ra gì, bây giờ ngồi tù chín năm rồi lại dám nói chuyện như vậy sao?”

“Có phải anh đi ra ngoài rồi thấy bố mình bây giờ là phó tổng giám đốc Tập đoàn Hãn Vũ liền cảm thấy rất ghê gớm đúng không?” Lê Hoán cười lạnh nói: “Tôi nghĩ nhà họ Lê của tôi ở Lâm Hải đuổi việc một phó tổng giám đốc của Tập đoàn Hãn Vũ vẫn là một chuyện rất đơn giản.”

Lê Văn Vân đẩy ghế ra, đứng lên, ánh mắt không thay đổi, lạnh nhạt nhìn anh ta nói: “Cậu cứ thử xem, xem Hãn Vũ bên kia có sa thải bố tôi không.”

“Ngoài ra, đừng có ở chỗ này kêu vù vù như con muỗi nữa.” Lê Văn Vân móc móc tai nói, khinh thường nói.

Nhìn thấy hai bên đậm mùi thuốc súng, lúc này, người quản lý khu đại sảnh vội vàng đi lại gần nói: “Cậu cả Lê, đây là nơi công cộng, chúng tôi là chuẩn bị phòng bao cho anh rồi, mời anh di chuyển vào phòng bao dùng cơm thì thế nào?”

Lê Hoán không thèm để ý đến anh ta, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, được lắm, tôi nể mặt ông chủ nhà hàng không ở đây so đo tranh cãi với anh nữa, nhưng Lê Văn Vân à, tôi nhớ kỹ anh rồi đấy, nếu anh đã trở về Lâm Hải vậy thì chúng ta còn nhiều thời gian!”

Lê Văn Vân nhếch môi cười nhẹ nói: “Đúng vậy, tương lai còn dài!”

“Hừ!” Lê Hoán cười lạnh một tiếng đi theo người quản lý đại sảnh vào phòng bao.

Trương Dục đứng bên cạnh vui sướng khi người gặp họa nói: “Cháu trai, trên máy bay tôi đã không vừa mắt anh rồi, bây giờ anh lại dám trêu chọc Lê Hoán, anh xong đời rồi! Bây giờ nhớ kỹ tên của tôi chưa? Tôi họ Trương, Trương trong Hiêu Trương!”

Nói xong, cậu ta cũng đi theo Lê Hoán vào phòng bao.

Lê Văn Vân khinh thường mỉm cười, sau đó đặt mông ngồi xuống.

Vừa mới ngồi, anh đã phát hiện ba cô gái đều đang kinh ngạc nhìn anh, Đỗ Tịch Tịch còn giơ ngón tay cái lên với Lê Văn Vân nói: “Trâu bò đấy, vậy mà dám nói chuyện với người nhà họ Lê như vậy.”

Trần Hiểu Nguyệt ngược lại không nói gì, cô đã đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Lê Văn Vân rồi, mặc dù không nói chuyện này với bất kỳ ai nhưng cô cũng không lo lắng cho Lê Văn Vân chút nào.

Ngược lại Đặng Hân Hân nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm nói: “Lê Văn Vân, người nhà họ Lê không dễ trêu chọc đâu, nếu như bọn họ thật sự muốn nhằm vào anh, vậy thì anh lấy thẻ ngân hàng của anh đến ngân hàng Tân Hải bên kia, không có ai dám động vào anh đâu, cho dù là người nhà họ Lê bọn họ cũng không dám.”

Lê Văn Vân gật đầu mỉm cười, cũng không để ý lắm, sau đó anh nhớ tới cái gì đó, nhìn Đặng Hân Hân hỏi: “Đúng rồi, giám đốc Đặng, cô có muốn chuyển đến Lâm Hải làm việc không.”

Vẻ mặt Đặng Hân Hân khẽ động: “Đương nhiên muốn rồi, anh không biết rồi, thực ra quê của tôi ở Lâm Hải, chỉ là sau khi vào làm ở ngân hàng Tân Hải được bố trí đến Giang Thành mà thôi, mà việc điều chuyển nhân sự của ngân hàng Tân Hải thực ra rất khó, chưa làm được vài năm thì căn bản rất khó điều chuyển? Anh bằng lòng dùng quyền hạn của anh điều chuyển tôi trở về sao?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừm, tôi, hơi thấp kém một chút, giữa tôi và ngân hàng Tân Hải bên kia có một người kết nối là được rồi, rất vui được hợp tác với cô, cho nên cô có thể cầm thẻ của tôi, đến ngân hàng Tân Hải bên kia nói chuyện với bọn họ, nếu như cần thiết thì tôi đi cùng cũng không có vấn đề gì.”

Đỗ Tịch Tịch nghe thấy lời của Lê Văn Vân, bĩu môi nói: “Thật sự không nhìn ra anh rất thấp kém đấy.”

Lê Văn Vân sờ mũi, Đặng Hân Hân ở bên cạnh hưng phấn nói: “Không cần đâu, chỉ cần có thẻ là được rồi.”

Dù sao toàn thế giới cũng chỉ có chín tấm thẻ được phát hành, ở ngân hàng Tân Hải, quyền hạn của tấm thẻ này cũng rất lớn.

Lê Văn Vân mỉm cười, dù sao tấm thẻ cũng được liên kết với Wechat của anh rồi, đối với anh mà nói, tấm thẻ có ở bên cạnh anh hay không cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh lấy tầm thẻ từ trong túi ra đưa cho Đặng Hân Hân.

Đặng Hân Hân thật cẩn thận nhận lấy, sau đó đặt vào túi xách của mình.

Đõ Tịch tịch nhìn tấm thẻ kia, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, sau đó hung hăng gọi thêm vài món đắt tiền nữa.

Không có người nào làm phiền nữa, trong quá trình ăn cơm cũng rất hài hòa, vừa ăn cơm xong, điện thoại của Đỗ Tịch Tịch đã vang lên, là Diệp Mộng gọi điện tới, hẹn bọn họ cùng đi chơi.

Sau khi nói lời tạm biệt, Lê Văn Vân một mình rời đi, Đặng Hân Hân vội vàng đến ngân hàng Tân Hải để thực hiện việc điều chuyển nhân sự cho chính mình, cũng rời đi trước.

Chỉ còn lại hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt, bắt taxi đến chỗ của Diệp Mộng.

Sau khi ba cô gái rời đi, Lê Văn Vân mới sờ mũi, đang định bắt xe quay về nhà ngủ một giấc rồi buổi tối đi tìm Lê Vân Sinh tìm hiểu một chút tình hình trước đây thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Là một số điện thoại lạ, Lê Văn Vân nhận điện thoại hỏi: “Alo.”

“Alo, ông chủ, tôi là Ngô Nghiêu, người phụ trách bên Lâm Hải, chủ tịch Hoàng bảo tôi liên lạc với ngài.” Đầu dây điện thoại bên kia, một giọng nói khách khí vang lên.

Trước khi tới Lâm Hải, Lê Văn Vân nói anh sẽ giúp họ giải quyết vấn đề kho hàng, Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết rồi, như vậy đi, tôi thêm Wechat của anh, gửi tất cả tài liệu cho tôi, sau đó đợi tôi giải quyết là được.”

“Được.” Ngô Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại vội vàng gật đầu.

Rất nhanh, anh ta đã cúp điện thoại.

Anh ta lấy điện thoại ra gửi tài liệu cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân đương nhiên không có ý định đích thân giải quyết, chút chuyện nhỏ này, giao cho Lôi Bân giải quyết là được rồi, sau đó anh lại gửi tài liệu đó cho Lôi Bân. Sau khi nói với Lôi Bân những gì đã xảy ra thì anh cất điện thoại vào.

Vốn dĩ dự định về nhà, đột nhiên nhớ tới buổi tới Trần Mỹ Huyên còn muốn mời mình ăn cơm, anh sờ mũi, liếc mắt nhìn thoáng qua bên cạnh, nhìn thấy một quán net, quyết định đi vào chơi trò chơi.

Giang Thành, trong khu dân cư nào đó, Ngô Nghiêu ngồi trên ghế sô pha trong nhà, anh ta cúp điện thoại!

Ngô Nghiêu cũng được coi như là khôi ngô tuấn tú, là một người đàn ông đầu cua, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào phía trước nói: “Sư phụ, ông chủ của chúng ta nói chuyện này không cần tôi lo, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là gì?”

“Giết Hồng Nguyệt!” Đối diện anh ta, một giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như không mang theo chút tình cảm nào.

Đúng vậy, đối diện anh ra, có một người đang ngồi, là một cô gái, trông cô ta khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, phỏng chừng cao khoảng mét năm lăm, khuôn mặt như búp bê, nhưng mà có một điều tạo ra sự tương phản lớn đó là bộ ngực của cô ta vô cùng lớn!

Cô ta để tóc ngắn, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, trong ánh mắt của cô ta cũng như vậy.

Lúc này trên bàn trà trước mặt cô ta có hai con dao một ngắn một dài, trong tay cô ta cầm một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó có hai người, một nam một nữ.

Người phụ nữ đương nhiên là cô ta, cô ta trên tấm ảnh với một nụ cười rất rạng rỡ, trái ngược hẳn với cô ta bây giờ.

Mà lúc đó cô ta đang nằm trên lưng người đàn ông ngậm một ngọn cỏ.

Ánh mặt trời chói chang, chiếu lên cơ thể của hai người, người đàn ông khóe miệng ngậm ngọn cỏ, hơi giương lên, mang theo một tia bướng bỉnh và khinh thường.

Chính là Lê Văn Vân!

“Sư phụ à, từ lúc tôi cứu cô đến Lâm Hải cũng đã được ba năm rồi, bây giờ tôi cũng đã mạnh mẽ như vậy rồi, là sát thủ đứng thứ năm trong thế giới ngầm, người giết Hồng Nguyệt không phải là dùng dao trâu mổ gà sao, Hồng Nguyệt đó là sát thủ hàng đầu, giống như tờ giấy kia, tôi chém ả dễ như trở bàn tay, chúng ta đến lúc nào mới trở về Người Gác Đêm đây.” Ngô Nghiêu buồn rười rượi nói: “Quan trọng nhất là tôi không muốn đi làm.”

Cô gái giương mắt nhìn anh ta, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Đến lúc nào tìm được anh ấy mới thôi! Tôi còn sống anh ấy nhất định sẽ không chết!