Chiến Lang Ở Rể

Chương 77: Chúng ta nói chuyện riêng chút đi!



Khoảnh khắc Lôi Bân xuất hiện, tất cả mọi người đều quên bẵng đi chuyện thẻ kim cương của Lê Văn Vân.

Thẻ kim cương đối với họ mà nói, quá xa vời, cả đời này của họ cũng không thể có được.

Nhưng chuyện của Ngưu Càn và Khương Vĩ lại xảy ra ngay trước mặt họ.

Tập đoàn Hãn Vũ đấy, doanh nghiệp mà rất nhiều người cạnh tranh cũng muốn vào.

Bây giờ mới dăm ba câu nói, Ngưu Càn đã vào được, hơn nữa vừa vào tiền lương hằng năm liền lên đến trăm vạn tệ, cùng đẳng cấp với Tôn Húc.

Điều này khiến trong lòng mọi người đều tràn ngập hy vọng, họ hy vọng Lê Văn Vân có thể đề bạt họ, hoặc Lôi Bân có thể ngó ngàng đến họ, hoặc là nhìn trúng rồi nhận mình vào.

Tiền lương hằng năm trăm vạn tệ, trong mắt họ có lẽ là mục tiêu phấn đấu cả đời, nhưng đối với doanh nghiệp lớn như tập đoàn Hãn Vũ mà nói, bộ phận quản lý cơ bản phần lớn đều có thể đạt đến trình độ này.

Nhưng bây giờ, một người với mức lương hằng năm trăm vạn tệ đã đứng ngày trước mặt họ, mà nguyên nhân chính là Lê Văn Vân đã hỏi thêm một câu!

Hơn nữa chàng trai với mức lương hằng năm trăm vạn tệ này, vừa nãy vẫn chỉ là một người giao hàng, vừa nãy bọn họ còn coi thường cậu ta.

Sự thay đổi này thực sự quá lớn.

Họ nghĩ đến Khương Vĩ, đây là người đích thân Lôi Bân phỏng vấn, mức lương hằng năm của anh ta là bao nhiêu, chức vụ của anh ta là gì.

Tôn Húc nghĩ đến một điều, anh ta nhìn Khương Vĩ, trong lòng ngạc nhiên hỏi: “Chức vụ của Khương Vĩ chắc sẽ không cao hơn tôi đấy chứ!”

Thế nhưng Lôi Bân không tiếp tục hỏi những người khác nữa, anh ta mỉm cười, xua tay nói: “Vậy các người chơi vui vẻ, tôi đi trước đây.”

Mãi đến khi Lôi Bân rời khỏi phòng, tất cả mọi người mới ngồi xuống với vẻ mặt thất vọng, họ lặng lẽ nhìn Ngưu Càn và Khương Vĩ, vẻ mặt ghen tị.

Họ cảm thấy vận may của hai người quá tốt rồi, họ cũng biết rõ, hai người xem như một bước lên mây.

Mà Lê Văn Vân với tư cách là người chủ đạo lại che giấu chức vụ và danh tính, anh mỉm cười, lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

Trên mặt Ngưu Càn lúc này vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, cậu ta nhìn đám người Lê Văn Vân hỏi: “Lê Văn Vân, vừa nãy giám đốc Lôi không đùa đấy chứ, sao tôi có thể có tư cách đến tập đoàn Hãn Vũ làm việc chứ!”

Tôn Húc rất đồng tình, anh ta tức tối trong lòng nói: “Đúng vậy, mẹ kiếp anh không có tư cách, anh chỉ là một thằng giao hàng, anh không có tư cách có địa vị ngang tôi, nhưng mẹ kiếp bây giờ đích thân giám đốc Lôi đã lên tiếng, thì anh đã có địa vị ngang tôi rồi, mẹ kiếp!”

Những lời này khiến lòng đố kỵ của những người kia càng dâng cao.

Diệp Mộng lắc đầu nói: “Ngưu Càn, yên tâm đi, chú Lôi lên tiếng đương nhiên không phải nói đùa, anh quay về chuẩn bị một số tài liệu, đến lúc đó cùng Khương Vĩ đến làm thủ tục nhậm chức là được rồi.”

Vưu Chí đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút lúng túng.

Quay lại phía trước bàn với vẻ mặt xám xịt, liếc nhìn Tôn Húc hỏi: “Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, Khương Vĩ thì không nói, sao tên ngốc như Ngưu Càn cũng có thể vào bộ phận quản lí của chúng ta.”

“Tôi biết đếch gì đâu.” Tôn Húc càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, anh ta lấy đũa ra gắp thức ăn.

Thức ăn vốn rất ngon, nhưng lúc này lại chẳng có vị gì, thậm chí có hơi đắng.

Sau một hồi im ắng, mọi người lại bắt đầu bàn tán, Ngưu Càn và Khương Vĩ trước kia còn chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến, đã bắt đầu có người nâng ly rượu lên chúc mừng họ.

Thậm chí còn có một vài nữ sinh xinh đẹp đến xin wechat của Ngưu Càn.

Lúc trước, bọn họ thậm chí chẳng thèm đoái hoài đến Ngưu Càn!

Thế giới này đều thực dụng!

Đương nhiên, vẫn không ai thèm để ý đến Lê Văn Vân, cho dù sau khi tấm thẻ kim cương của anh xuất hiện, đa số mọi người cũng nhận định cách nói của Trần Chỉ Mộng, cảm thấy có lẽ là Lê Văn Vân lấy trộm.

Trên bàn chỉ có Đỗ Tịch Tịch nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, hạ giọng nói: “Chắc chắn lại là chuyện tốt do tên nhãi này làm ra.”

Cả Trần Hiểu Nguyệt và Đặng Hân Hân đều biết rõ, dù là Khương Vĩ hay Ngưu Càn thì có thể bước vào tập đoàn Hãn Vũ đều chắc chắn có liên quan đến Lê Văn Vân.

Đương nhiên, bọn họ không nói gì.

Buổi tụ họp này, sau khi giáng một cái tát trời giáng cho Tôn Húc, thì trở nên tẻ nhạt hơn.

Tôn Húc tổ chức buổi tụ họp này, mục đích là vì muốn khoe khoang, thể hiện rằng bản thân sống rất sướng, mới đầu quả thực là như vậy, rất nhiều người ngưỡng mộ anh ta.

Nhưng bây giờ, Ngưu Càn và Khương Vĩ đã trở thành vai chính của buổi tụ họp này rồi.

Điều này khiến trong lòng anh ta khó chịu, vốn anh định sau khi ăn cơm xong, buổi chiều lại tổ chức vui chơi tiếp, nhưng bây giờ, anh ta thực sự không còn tí tâm trạng nào cả.

Ăn cơm xong, anh ta tự tìm một lí do nói rằng có việc, kéo Tô Văn rời khỏi, người tổ chức bỏ chạy rồi, những người khác cũng tự động mà tản về hết.

Ngưu Càn cũng rất vui vẻ, cậu ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, nếu như không phải anh nhắc nhở, tôi không thể có được công việc này. Nhưng để lần sau tôi lại cảm ơn anh, bây giờ tôi phải quay về báo tin vui cho bố mẹ biết, nếu như họ biết tôi được đến tập đoàn Hãn Vũ làm việc, mức lương hằng năm cao như vậy, thì nhất định sẽ rất vui mừng!”

Lê Văn Vân mỉm cười.

Con người Ngưu Cần không hề xấu, hơn nữa khoảng thời gian anh quay lại Lâm Hải, cũng coi như ngoài bố mẹ của mình ra, đó là người duy nhất có ý tốt với anh, tiện tay giúp đỡ cũng là chuyện thường tình.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Đỗ Tịch Tịch mới lườm Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, nói thật đi, anh với giám đốc Lôi có quan hệ gì, người khác không biết thì anh đừng tưởng rằng tôi không biết, nếu như không phải vừa nãy anh nhắc nhở giám đốc Lôi, giám đốc Lôi vốn không hề nghĩ đến việc cho Ngưu Càn đến làm việc, khi nhắc đến mức lương hằng năm, ông ta còn lặng lẽ nhìn anh.”

Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Đừng nói bậy!”

Diệp Mộng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, sau đó nói: “Lê Văn Vân, nói chuyện riêng với em một chút đi, em có chuyện muốn nói với anh!”

Đỗ Tịch Tịch nghe thấy thế, trừng mắt nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Anh giả vờ thần bí, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày tôi phải vạch trần anh.”

“Muốn vạch trần tôi, bây giờ cũng được mà, cô chọn một khách sạn, chúng ta cùng nhau vạch trần.” Lê Văn Vân cười hì hì nói.

Mặt Đỗ Tịnh Tịnh ửng đỏ, vội vàng chửi: “Đồ háo sắc!”

Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó lại dặn dò Khương Vĩ vài câu, Khương Vĩ tự lái xe rời khỏi.

Ba người đám Đặng Hân Hân cũng để cho Lê Văn Vân và Diệp Mộng một không gian riêng, ba người tự gọi xe rời đi, Diệp Mộng móc chìa khóa xe ra, ấn về một chiếc xe bên cạnh rồi nói: “Lên xe đi!”

Lê Văn Vân nhìn đôi má xinh đẹp của cô, trong lòng có một cảm giác khó tả, mở cửa xe, ngồi lên!

Giang Thành, công viên Tứ Hải, sân sau của Tụ Bảo Hiên!

Lúc này đang có năm người ngồi trong sân sau của Tụ Bảo Hiên.

Ngô Thị Hương, Nguyễn Vũ Đồng, Nguyễn Thị Lệ và anh trai của Ngô Thị Hương, Ngô Dương!

Trần Bát Vận râu cá trê ngồi trước mặt họ, ông ta ngồi ở bên kia, trong tay cầm một cái kính lúp, đang quan sát kỹ càng cây đao trong tay!

Chuôi đao của cây đao này có phong cách cổ xưa, thân đao lại sáng loáng. Xem ra vô cùng sắc bén!

Thân đao dài khoảng tám mươi milimet, chính là cây đao ngắn trong số hai cây đao một ngắn một dài Lê Văn Vân để lại nhà họ Nguyễn.

Đúng vậy, bọn họ cảm thấy hai cây đao này là đồ quý giá, không định trả lại cho Lê Văn Vân, thế là định mang chúng đi bán.

Vì để bán được cây đao này, họ gọi Ngô Dương người có hiểu biết nhất trong nhà đến.

“Thế nào, cây đao này đáng tiền không?” Ngô Thị Hương hấp tấp hỏi.

Sáng loáng!

Trần Bát Vận cắm đao vào vỏ đao, chau mày nói: “Cây đao này bén thì bén thật, nhưng lại được làm ra từ công nghệ hiện đại, chỗ của tôi, chỉ lấy đồ cổ thôi, chuôi đao này nhìn lại có vẻ lâu đời nhưng nếu như nói đáng giá thì có lẽ cũng chỉ đáng vài tệ thôi.”

Mẹ con Ngô Thị Hương đều ngây người một lúc. Ngô Dương vội nói: “Ông chủ Trần, hay là ông cứ xem tiếp đi, cả đời này tôi cũng chưa từng nhìn thấy một cây đao sắc bén như thế, cắt đá giống như thái đậu phụ vậy.”

Trần Bát Vận mỉm cười nói: “Thế này đi, tôi mua cây đao này với giá mười vạn tệ!”

“Ông làm thế có hơi quá quắt rồi.” Ngô Dương nói: “Cây đao này kiểu gì cũng phải có giá hơn mười vạn tệ chứ.”

“Đúng đấy, ông chủ Trần, ông làm thế có hơi quá quắt rồi đấy!” Lúc này, một tiếng cười vang lên rồi nói: “Cắt đá như thái đậu phụ, nếu như thế thì làm gì có cây nào không phải vũ khí nổi tiếng thế giới.”

Đám người Nguyễn Vũ Đồng nhìn về phía phát ra giọng nói, phát hiện ngay gần đó, một người đàn ông bốn năm mươi tuổi mặc chiếc áo khoác dài, cầm một cái lồng chim bước đến.

Sắc mặt của Trần Bát Vận muốn ho khan, nhìn về phía người đàn ông trung niên, nhưng lại không dám ho ra.

Người đàn ông trung niên hớn hở nói: “Đao gì, đưa đây tôi xem nào.”

Ngô Thị Hương nghe thấy thế, hớn hở, vội vàng đặt cây đao lên: “Ông xem xem?”

Người đàn ông trung niên mỉm cười, thế nhưng khi mắt ông ta nhìn thấy cây đao ngắn, đồng tử của ông ta co lại, nhất là lúc ông ta để ý đến một ký hiệu ở trên bề mặt của chuôi đao, sắc mặt của ông ta liền thay đổi.