Chiến Lang Ở Rể

Chương 89: Người Gác Đêm Số Mười Ba



Trong phòng, sau khi tiếng hét thất thanh vang lên, toàn thân ba người Ngô Thị Hương càng thêm run rẩy kịch liệt. Ánh mắt bọn họ nhìn Lê Văn Vân chứa đầy vẻ sợ hãi.

Đây là kẻ giết người!

Kẻ giết người gây án ngay trước mặt bọn họ.

Lúc này trong mắt họ, Lê Văn Vân và người mà họ từng quen biết đã hoàn toàn như hai người khác nhau.

Trong sự hiểu biết của họ, Lê Văn Vân là một người đàn ông yếu đuối, lúc nào cũng khúm núm trước họ, thậm chí còn không dám nói chuyện lớn tiếng.

Cho dù sau này anh giàu có lên thì nhiều lắm cũng chỉ là cư xử quyết liệt hơn với bọn họ mà thôi.

Thế nhưng khi nãy, Lê Văn Vân nháy mắt đã ra tay quyết đoán, ánh mắt lạnh lùng. Giết người xong còn vô cùng bình tĩnh, rõ ràng đây không phải là lần đầu anh làm chuyện này.

Nhớ lại những việc trong quá khứ, ba người không nhịn được mà run rẩy, lo rằng ngay sau đó Lê Văn Vân sẽ đâm luôn bọn họ.

Nhưng rõ ràng là họ đã nghĩ nhiều rồi. Lê Văn Vân không có hứng thú với bọn họ, chỉ nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Hồng Đỏ mang theo vẻ kinh ngạc, cô ta nói: “Chậc chậc, quả không hổ là người đã từng làm Người Gác Đêm số không. Mặc dù ba năm trước đã nhìn thấy anh ra tay một lần rồi, thế nhưng bây giờ xem lại một lần nữa, vẫn cứ khiến cho người ta phải kinh ngạc.”

Trận chiến ba năm trước đó, nhóm Người Gác Đêm đi mười về ba, một người hy sinh ngay tại chỗ, hai người còn lại thì mất tích!

Hoa Hồng Đỏ cũng là một trong số những người tham dự vào trận chiến đó. Hồng Nguyệt khi đó gần như dốc toàn bộ lực lượng ra, tuy nhiên, chẳng qua cũng chỉ có thể khiến cho Lê Văn Vân và Số Hai mất tích mà thôi!

Lê Văn Vân vừa cười vừa nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ, nói: “Cô đi trước đi, Người Gác Đêm sắp đến rồi đấy.”

Hoa Hồng Đỏ bĩu môi, nhìn mấy người Nguyễn Vũ Đồng một chút rồi hỏi: “Còn vợ cũ của anh và người nhà cô ta thì sao? Tôi dám chắc, bọn họ vừa ra ngoài, kiểu gì cũng sẽ chạy đi báo cảnh sát.”

“Đây là chuyện của tôi.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp lời.

“Được thôi!” Hoa Hồng Đỏ nhếch miệng nói: “Tôi tiếp tục đi lừa Bùi Nghênh Tùng ra đây, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh ngay!”

Dứt lời, cô ta uốn éo xoay người bỏ đi. Để lại cho bốn người Lê Văn Vân một bóng lưng đầy quyến rũ!

Lê Văn Vân nhìn đồng hồ, vẫn còn hai mươi phút trước cuộc hẹn với Phạm Nhược Tuyết lúc mười một giờ. Anh thở phào một hơi, ngồi xuống trước bàn, nhìn ba người Nguyễn Vũ Đồng đang run rẩy một cái, không nói bất cứ câu nào, cũng chẳng hề rời đi!

Chỉ là cầm hai thanh đao trên tay, nét mặt lộ ra vẻ hồi tưởng.

Ba người Nguyễn Vũ Đồng thấy Lê Văn Vân không có ý muốn trả thù bọn họ, tâm trạng của họ dần dần ổn định hơn rất nhiều!

“Lê Văn Vân!” Bẵng qua một lúc, Nguyễn Vũ Đồng mới cắn răng, cố lấy hết dũng khí mà lên tiếng: “Rốt cuộc anh là ai.”

Lê Văn Vân xoay đầu sang liếc nhìn cô ta một cái, không trả lời.

Chuyện phải giải quyết sau đó không chỉ là xử lý thi thể mà còn cả việc xử lý vấn đề của ba người Nguyễn Vũ Đồng nữa, anh giao hết cho Người Gác Đêm sắp đến.

Bọn họ sẽ nghĩ cách ổn định cảm xúc của ba người kia, đồng thời cũng nghĩ cách để họ quản lý cái miệng của mình. Giống như lúc Lê Văn Vân cứu Đỗ Thương Bắc trước kia vậy.

“Anh đến cứu chúng tôi phải không?” Nguyễn Vũ Đồng lại hỏi.

Lê Văn Vân đặt đao xuống, nhìn về phía ba người Nguyễn Vũ Đồng, sau đó bình tĩnh trả lời: “Cứ cho là thế đi. Chú Nguyễn đã cứu tôi một lần, tôi không thích nợ ơn người khác, bây giờ coi như đã trả hết nợ rồi đi.”

Nguyễn Thị Lệ cuộn mình nằm trong lòng Nguyễn Vũ Đồng, tóc tai hơi rối, Ngô Thị Hương ở kế bên thì nhìn Lê Văn Vân, nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày hôm nay gặp phải, đều là do Lê Văn Vân đem đến.

Chỉ là bà ta không dám mắng chửi Lê Văn Vân như trước kia nữa. Cảnh tượng Lê Văn Vân giết người khi nãy, giống hệt như đang xem phim võ hiệp vậy. Đối với bà mà nói thì thật sự đã quá đáng sợ rồi.

Nguyễn Vũ Đồng muốn hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như rốt cuộc Lê Văn Vân là ai, tại sao lại xuất hiện ở Giang Thành. Lại ví dụ như…bọn họ còn có thể tái kết hôn không.

Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, đầu óc cô ta lại hơi rối loạn, không biết nên hỏi từ đâu.

Hơn nữa Lê Văn Vân lại hoàn toàn không muốn đáp lại tâm tư của bọn họ. Anh chỉ ngồi yên ở đó, không biết đang đợi cái gì.

“Chúng tôi có thể đi không?” Qua một lúc sau, Nguyễn Thị Lệ mới hơi yếu ớt cất giọng hỏi.

Bộ dạng này hoàn toàn khác xa với trước kia.

Ngày trước, khi cô ta đối mặt với Lê Văn Vân, thái độ luôn luôn kênh kiệu, ánh mắt lẫn vẻ mặt lúc nào cũng chứa đầy sự ghét bỏ và khinh thường.

“Bây giờ vẫn chưa thể đi được.” Lê Văn Vân bình tĩnh đáp, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.

Ơn cứu mạng đã trả xong, cuối cùng anh cũng có thể phân rõ ranh giới với toàn bộ gia đình nhà này rồi!

“Cộp cộp cộp!”

Ngay vào lúc này, một loạt tiếng bước chân chợt vọng từ ngoài cửa vào. Anh nhìn đồng hồ một lát, sớm hơn mười mấy phút so với dự kiến. Ngay sau đó, một hàng khoảng mười mấy người xông vào bên trong tứ hợp viện, chạy thẳng đến chỗ của anh!

Quần áo trên người bọn họ đều là trang phục như người bình thường. Dẫn đầu là một người trung niên vận tây trang đi giày da, bước vào trong phòng, nhìn thấy Điểu Nhân và cô gái xinh đẹp đang nằm dưới sàn, ông ta bỗng nhướng mày, nói: “Ôi chao, sao cậu lại giết hết cả rồi, chừa lại một người sống không được sao?”

Lê Văn Vân nhìn ông ta.

Nói xong, người nọ lại nở cụ cười, đi đến trước mặt Lê Văn Vân, ôm chầm lấy anh: “Người anh em!”

Lê Văn Vân cũng cười đáp lại: “Đội trưởng!”

Đúng vậy, người này đã từng là đội trưởng của anh, tên là Tần Quốc Thành, Người Gác Đêm Số Mười Ba!

Tần Quốc Thành buông Lê Văn Vân ra, sau đó nhíu mày nói: “Ba người này là vợ, mẹ vợ với em gái vợ cũ của cậu sao?”

Lê Văn Vân cười khổ một tiếng: “Xem ra bác sĩ Phạm đã nói hết cho anh biết rồi.”

“Ui chao, bây giờ nội bộ của Người Gác Đêm đều phát điên lên kia kìa. Bọn họ bảo rằng mắt nhìn người của hai mẹ con này mù rồi mới bỏ lỡ một chàng rể kim quy như cậu!” Tần Quốc Thành cười lớn.

Cùng lúc đó, ông ta cũng nhìn về phía ba người Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng, vui mừng hớn hở nói: “Này cô gái, cô có biết xuất thân và câu chuyện đằng sau tên nhóc này là gì không? Cậu ta chính là người đỉnh nhất thế giới, tất nhiên là trước kia cũng phải lăn lộn theo sau tôi, cậu ta là người do tôi đào tạo ra đấy.”

Lê Văn Vân không nhịn được trợn mắt xem thường. Đội trưởng của anh cái gì cũng tốt, chỉ là nói quá nhiều. Miệng rộng, thích chém gió.

Anh nhíu mày, lên tiếng: “Việc giải quyết hậu quả này giao cho anh đấy nhé.”

Dứt lời, anh lập tức ném hai thanh đao cho Tần Quốc Thành: “Anh cầm hai thanh đao này theo đi, đợi khi nào tôi trở về thì sẽ dùng đến nó sau.”

Tần Quốc Thành cất đao vào, sau đó gật đầu đáp: “Được!”

Lê Văn Vân nhìn ba người Nguyễn Vũ Đồng và Ngô Thị Hương một lần cuối rồi xoay người rời khỏi tứ hợp viện!

Sau khi ra khỏi tứ hợp viện, toàn thân anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mới đi được không bao lâu, điện thoại của anh lại một lần nữa vang lên. Lê Văn Vân lấy điện thoại ra nhìn thì phát hiện đó là một cuộc video call do Đỗ Tịch Tịch gọi đến! Anh bắt máy, ba cô gái xinh đẹp trong điện thoại lập tức phun ra một tràng.

“Alo alo alo!” Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, cười hì hì mở lời.

“Có chuyện gì sao?” Lê Văn Vân hỏi.

“Coi anh nói kìa, được ba cô gái xinh đẹp chúng tôi gọi điện thoại cho, đấy là phúc phận của anh đó, biết không hả?” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi đáp. Sau đó lại cười hí hửng nói tiếp: “Bây giờ cho anh một cơ hội được mời chúng tôi ăn cơm đấy!”

Lê Văn Vân cạn lời, bĩu môi nói: “Các cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, tôi sao cũng được hết.” Đỗ Tịch Tịch trả lời.

Ánh mắt của Đặng Hân Hân đột nhiên sáng rực lên, cô ấy nói: “Tôi có biết một chỗ bán thịt thỏ ăn rất ngon!”

“Được! Vậy các cô gửi địa chỉ cho tôi đi.” Lê Văn Vân đáp.

Sau khi cúp máy, Đặng Hân Hân rất nhanh đã gửi địa chỉ qua cho anh. Lê Văn Vân khá là kinh ngạc, địa chỉ Đặng Hân Hân gửi đến vậy mà lại ở ngay bên cạnh trường trung học Lâm Hải cơ sở một!

Anh bắt một chiếc xe, đi thẳng tới trường trung học Lâm Hải!

Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Lê Văn Vân cũng gặp được nhóm ba người Đỗ Tịch Tịch ở ngay trước cổng trường trung học Lâm Hải cơ sở một. Đỗ Tịch Tịch nhìn anh, cười hì hì nói: “Để tôi cho anh biết một tin tốt, lễ đính hôn của chị Diệp Mộng và Vưu Tường đã bị trì hoãn rồi.”

Lê Văn Vân vốn đã đoán được kết quả này từ lâu, anh nhìn Đỗ Tịch Tịch, nói: “Vậy các cô không trở về Giang Thành mà ở lại đây làm cái gì nữa.”

Trên mặt Đặng Hân Hân lộ ra một nụ cười, mà vẻ mặt của Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt lại hơi sững sờ. Sau đó, Đỗ Tịch Tịch trừng mắt đáp lại: “Anh có biết cách nói chuyện hay không vậy!”

Sau đó cô lại cười tủm tỉm tiếp lời: “Tôi đã nói với ba rồi, ở chơi thêm ít hôm. Quán bar của Hiểu Nguyệt dạo gần đây cũng chưa mở, chị em chúng tôi có thời gian đi chơi thôi. Anh có ý kiến gì sao?”

Làm con nhà giàu thích thật!

Anh vội ho một tiếng: “Chúng ta đi ăn thôi!”

“Hử?” Cũng đúng vào lúc này, anh bỗng nhìn thấy một đám người đang vây quanh cách đó không xa. Âm thanh cãi vã lớn tiếng truyền đến.

Mà chỗ đó chính là hàng bánh nướng lâu đời mở ở trước cổng trường trung học Lâm Hải cơ sở một.

“Bên đó bị sao thế?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi.

“Không biết, lúc chúng tôi tới đã có rất nhiều người xúm vào rồi. Trước đó tôi còn tưởng là người xếp hàng mua bánh nữa cơ.” Đặng Hân Hân trả lời.

Mà Lê Văn Vân liếc nhìn sang, ngay sau đó, hai mắt anh lập tức nheo lại. Anh nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc ngay giữa đám đông ấy! Là Lê Vân Sinh đã mất tích mấy năm trời!