Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 24: Sỉ nhục



Thánh giá cải trang đến phủ Chiêu Tín Hầu!

Vô số hạ nhân nô bộc của phủ Chiêu Tín Hầu chạy như bay hồi phủ, nhanh chóng đem tin tức thánh thượng giá lâm truyền về.

Hôm nay Tuần Dương Quận vương Cơ Hoài Thanh mới mừng rỡ treo bảng hiệu Vương phủ lên, mặc trên người Vương phục, hỉ khí dương dương tiếp đón khách nhân từ các phương tìm tới.

Vì phiên vương không thể rời khỏi đất phong, Tần vương đành phái thân tín tới đây. Mà để bồi thường, thậm chí thánh thượng có chỉ niệm tình Quận vương còn ít tuổi, ra phụng chiếu để người vào kinh nhưng Tần vương cùng Vương phi cũng không ở kinh thành. Lễ tấn phong lần này toàn bộ đều do Tông miếu ty chủ trì, hành lễ tế thiên bên trong thái miếu, còn được Hoàng thúc Kinh Hàn đến chủ trì. Trong cung cũng ban thưởng rất nhiều, đất phong xác định là một nơi cực kỳ màu mỡ.

Cơ Hoài Thanh cung kính bồi Hàn hoàng thúc nói chuyện, Hàn hoàng thúc cười cười nói một ít chuyện phiếm ngày trước cùng Tần vương với hắn. Một bên nhìn xuống sảnh đường, đều là những huân quý, tôn thất ít có tên tuổi trong kinh, đương nhiên không có Chiêu Tín Hầu.

Nghe nói Chiêu Tín Hầu hôm nay cũng mở tiệc ngắm hoa.

Cơ Hoài Thanh không nhịn được cười, đây chính là tính tình của con nít đi? Đại khái là vì mình đánh một trượng nên hắn muốn thay tên công tử bột Chu Giáng hả giận. Quả nhiên là giống y trưởng Công chúa, chính là dạng người hữu dũng vô mưu, thẳng thắn, chẳng trách bị người chê cười. Bộ dáng ngu ngốc này cũng có chút đáng yêu.

Đương nhiên, mình sẽ không tính toán với hắn. Làm người quân giả phải biết khoan hồng độ lượng, chỉ là —— ánh mắt hắn tối lại. Những người hôm nay tới tham gia tiệc ngắm hoa, mà không tới đây hắn sẽ nhớ kỹ.

Tương lai nhất định sẽ thanh toán từng người một.

Hắn cũng không để trong lòng mà nghĩ, hoàn toàn đắm chìm trong chút ảo tưởng hào hùng vạn trượng, quân lâm thiên hạ.

Hắn không chú ý tới bên ngoài yến hội náo nhiệt bắt đầu có một ít hạ nhân, sai vặt của nhóm huân quý lặng lẽ đi vào. Mượn cớ đưa khăn mà truyền lời cho chủ nhà.

Sau đó bắt đầu có nhóm huân quý lục tục đứng dậy, hoặc là tửu lượng chịu không nổi, hoặc là bất cẩn làm rớt canh phải đi thay y phục, hoặc là tới phòng lễ... dần dần lui xuống.

Dần dần Cơ Hoài Thanh cũng chú ý tới nhưng hắn chỉ coi như mình còn trẻ, nhóm huân quý này có thể đến ngồi một chút đã là rất nể tình rồi, cũng không để ở trong lòng.

Mà lâu dần, nhóm đồng học bên dâng thư phòng cũng bắt đầu thay thường phục, tới phòng trong rửa tay, một đi không trở lại.

Trên bàn tiệc bắt đầu dần dần lộ ra chỗ trống, tuy rằng cũng không phải rất rõ ràng, nhưng so với tình cảnh ồn ào náo nhiệt lúc trước thì đã kém rất nhiều. Dù sao thì muốn rời chỗ, ít nhất cũng phải cùng chủ nhà tham gia qua ba tuần rượu. Đương nhiên nhóm người huân quý, các trưởng bối quyền cao chức trọng có thể không cần quá để ý lễ nghĩa. Nhưng những đồng học ngang hàng với hắn cũng sớm rời đi như vậy thì có chút vô lễ.

Rất nhanh nhóm cử tử đang dùng bữa cũng chú ý tới điểm này, lặng lẽ châu đầu ghé tai trò chuyện.

Lúc Cơ Hoài Thanh ra ngoài kính rượu tam tuần, thậm chí bên trong bữa tiệc chỉ còn Hàn vương gia cùng mấy trưởng bối tôn thất mắt mờ tai điếc. Bên bàn của nhóm đồng học cũng chỉ có lẻ loi mấy người nghiêm mặt cười lúng túng, vốn đều là bạn học cực thân với Cơ Hoài Thanh.

Sắc mặt Cơ Hoài Thanh cũng có chút khó coi, có người đứng ngồi không yên mà mượn việc chạm cốc rồi lặng lẽ nói với hắn: "Quận vương, nghe nói Hoàng thượng tới phủ Chiêu Tín Hầu ngắm hoa."

Mặt Cơ Hoài Thanh trong nháy mắt xanh trắng đan xen, hắn hung ác nói: "Thì đã làm sao! Cũng chỉ là đám cỏ đầu tường mượn gió bẻ măng! Hoàng thượng trăm công nghìn việc, chỉ là người không nhớ rõ hôm nay là ngày ta được tấn phong thôi. Nếu sau đó người biết tới, tất nhiên cũng sẽ cảm thấy Chiêu Tín Hầu làm không đúng tới lúc đó xem những người này ăn nói thế nào." Hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác bản thân vô địch, nhất thời cảm thấy như bị người chạm phải vẩy ngược, chỉ nghĩ sau này làm sao trừng trị những kẻ đã làm nhục hắn.

Dù sao cũng là tuổi trẻ, lúc này sắc mặt hắn cực kỳ khó coi. Người kia nghĩ, quả nhiên là vậy, vội vã cười bồi: "Quận vương nói rất đúng, Bệ hạ thánh minh, sao có thể khoan dung để Chiêu Tín đi quá giới hạn như vậy? Coi như không nói ra thì cũng sẽ không thích. Tới lúc người biết Quận vương bị ủy khuất, chắc chắn sẽ bồi thường."

Sắc mặt Cơ Hoài Thanh có tốt hơn một chút, cũng thầm nghĩ đúng là như vậy. Lúc Hoàng thượng biết mình phải chịu sự nhục nhã này tất nhiên sẽ bồi thường, động viên mình, mình nên hạ thấp tư thái mới tốt.

Quả nhiên hắn đã nhanh chóng thay đổi, lộ ra gương mặt ẩn nhẫn, lúc đi chúc rượu cũng cực kỳ khiêm tốn giả tạo. Nhất định là muốn để cho người người đều nhìn thấy, tuy rằng hắn bị ủy khuất nhưng vẫn biết rõ đạo lý!

Bên phía phủ Chiêu Tín Hầu lại nóng bỏng tay, sau khi Cơ Băng Nguyên ngồi xuống, dần dần người tới dự yến hội càng ngày càng nhiều. La Thải Thanh bận rộn xoay quanh, không ngừng thêm ghế, gọi thêm đồ ăn nhưng vẫn ngăn không được nhiệt tình của nhóm khách mới tìm tới.

Trong hoa viên, từng đóa hoa xanh biếc được đặt trong chậu gỗ, dùng màn trướng xinh đẹp tô điểm xung quanh, kéo dài đến tận giữa yến hội. Vô số thơ phú về cảnh sắc này được viết lên, lập tức đã có người sao chép lại truyền tới chỗ nhóm ca cơ đang chung vui, nhanh chóng được hát lên. Những bản thảo này còn được tỉ mỉ đính lên bình phong để các khách quý cùng thưởng ngoạn.

Quả nhiên, Hoàng thượng và Thái phó chờ bọn họ nói mấy câu, sau đó liền nắm tay Chiêu Tín Hầu cùng bước vào hoa viên. Trước tiên là đi thưởng ngoạn những đóa hoa xanh biếc một hồi, rồi lại qua nhìn ngắm những bài thơ trên bức bình phong, thấy tốt thì sẽ phong thưởng.

Các sĩ tử, văn thần được Hoàng thượng ngự lãm, khâm điểm khen thưởng trên mặt đều là vẻ hào quang vô hạn, người người đều nhảy nhót trong lòng, thi nhau quỳ xuống tạ ơn long ân, thập phần vui sướng.

Thưởng hoa, dùng cơm xong, Cơ Băng Nguyên được Chiêu Tín Hầu hầu hạ đưa vào phòng trong yên tĩnh bên trong hậu hoa viên nghỉ ngơi một lát. Trong phòng chỉ còn lại Chiêu Tín Hầu, Chương Diễm và La Thải Thanh, Cơ Băng Nguyên liếc nhìn Chương Diễm, hỏi: "Chương tiên sinh vẫn khỏe chứ? Sau khi trưởng Công chúa không còn, ta đã lâu chưa hỏi tiên sinh chuyện sách lược."

Chương Diễm khom người nói: "Thảo dân thật đáng xấu hổ, không có chiến tích gì."

Cơ Băng Nguyên cười nói: "Trưởng Công chúa không còn, Chiêu Tín Hầu cũng còn nhỏ chưa từng lĩnh binh, để ngươi ở trong phủ Công chúa quả thực có chút lãng phí nhân tài. Vài ngày trước trẫm đã thương lượng với nội các, muốn thành lập một phòng quân cơ chuyên trù tính binh mã lương thảo, nhưng lại thiếu một người thiện mưu, hiểu rõ binh tướng. Hôm nay thấy ngươi mới nhớ tới, quả thực không có ai thích hợp hơn tiên sinh."

Chương Diễm ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu không để ý lễ tiết: "Hiện nay thiên hạ thái bình, sao người lại muốn thành lập phòng quân cơ? Phía nội các sẽ đồng ý sao?"

Cơ Băng Nguyên nở nụ cười: "Chính là bởi vì bây giờ thái bình nên mới cần. Những năm trước, đây triều đình vẫn luôn nuôi binh tứ phương nhưng có chút bề bộn, nội quy quân đội các nơi hỗn loạn, phủ binh, mộ binh, tư binh, phiên binh... Cho nên bây giờ, ngay cả trẫm cũng không rõ ràng những chỗ này đến tột cùng là có bao nhiêu quân trú đóng. Hiện giờ trẫm muốn trù tính, cân nhắc loại toàn bộ, chỉnh lý lại quân đội các nơi cũng như thống nhất điều phối từ trung ương đổ xuống. Ngay cả tướng lĩnh cũng sẽ do triều đình thống nhất phái tới, đồn điền, lương thảo, vũ khí, những chuyện này đều cần có người quản, chỉ dựa vào nhóm bộ binh bây giờ thì không thể làm được việc này. Trẫm cần một người tháo vát đến Lục bộ đảm nhận việc này."

Chương Diễm giật mình nói: "Hoàng thượng là muốn thu nhận binh quyền? Chuyện này quá khó khăn, tư quân các nơi đông đảo, rất nhiều nơi đều là tự chiêu mộ binh lính, bọn họ chỉ biết tướng không biết có quân... Nếu như có sơ sẩy, vậy thì thiện hạ thái bình tốt đẹp này sẽ lại loạn lên."

Cơ Băng Nguyên khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn Chương Diễm: "Chương tiên sinh sợ?"

Chương Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đều là dã tâm: "Thuộc hạ có thể thử một lần!" Hắn bình sinh vốn không yêu tài, không yêu sắc, chỉ một lòng vì binh mã thiên hạ tận lực phân phối trù tính, mỗi một bước đi đều giống như bước chân cuối cùng trên đời. Thứ hắn muốn chính là dục vọng quyền lực, bày mưu nghĩ kế, mà Chiêu Tín Hầu phủ, quá nhỏ.

Cơ Băng Nguyên quay đầu liếc nhìn Vân Trinh: "Chiêu Tín Hầu thấy sao? Trẫm muốn người của ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Vân Trinh 'A' một tiếng, quay đầu nói: "Vương thần trong thiên hạ chẳng lẽ không phải của người, Hoàng thượng không cần khách khí. Chương tiên sinh có thể làm được việc lớn là chuyện vô cùng tốt."

Chương Diễm vén vạt áo lên lại xoa hai ống tay áo, nghiêm túc quỳ xuống dập đầu hành lễ với Vân Trinh.

Vân Trinh có chút không dễ chịu: "A, tiên sinh không cần hành đại lễ thế này."

Trong lòng hắn chua xót, nhưng lại cảm thấy hai đời trước Chương Diễm đều ôm thất vọng mà đi, bây giờ có thể tới phòng quân cơ là chuyện rất tốt —— Hoàng thượng trước đó hình như cũng từng thành lập phòng quân cơ, nhưng lúc đó hình như không muốn dùng Chương Diễm... Hắn nhớ mang máng là bởi Chương Diễm vẫn luôn cáo ốm, nên Hoàng thượng đại khái là không dám dùng hắn?

Mà mặc dù không có Chương Diễm, cũng không ảnh hưởng tới chuyện Hoàng thượng dứt khoát thu nạp quân quyền về phía trung ương. Chỉ là Vân Trinh từng nghe nói, Hoàng thượng dốc không ít tâm sức vào chuyện quân cơ, còn đích thân đi làm. Có lẽ cũng là quá mệt mỏi nên long thể sinh bệnh, còn phải an dưỡng một thời gian.

Bây giờ có Chương Diễm rồi, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không mệt nhọc như thế nữa, cho nên đây cũng là một thay đổi trọng đại. Vân Trinh mặt mày hớn hở vui mừng thay Hoàng thượng, cũng không khỏi mừng lây cho Chương Diễm.

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn càng nghĩ mặt mày càng rạng rỡ, ánh mắt cong cong rất vui vẻ, bất giác cũng có chút buồn cười, hỏi hắn: "Còn vui vẻ như vậy?"

Vân Trinh thực lòng nói: "Chương Diễm tiên sinh là người làm việc lớn, không nên bỏ lỡ trong Hầu phủ nho nhỏ này của ta. Mà Hoàng thượng có Chương tiên sinh giúp đỡ phân ưu, cũng có thể tránh khỏi long thể mệt nhọc, đây không phải là chuyện vô cùng tốt sao?"

Cơ Băng Nguyên nở nụ cười, thầm nghĩ trẫm không cần hắn cũng có thể làm. Tuy vậy, nếu dùng Chương Diễm thì ít nhiều gì nhờ có tình cảm chủ cũ lúc này, về sau ai cũng sẽ không dám tùy tiện đụng đến Chiêu Tín Hầu.

Đỡ phải để đứa nhỏ này, muốn giúp bằng hữu của mình hả giận cũng không thể làm thoải mái.

Cơ Băng Nguyên cũng không ở lại phủ Chiêu Tín Hầu quá lâu, chỉ ngồi một lát rồi cùng Vân Trinh đi dạo trong hoa viên Hầu phủ sau đó trở về cung. Mà hồi cung rồi, y cũng không quên vừa rồi thấy hòn non bộ trong Hầu phủ trông không ra thể thống gì, liền lệnh cho Công bộ tìm chút đá Thái Hồ đưa đến phủ Chiêu Tín Hầu. Bên dưới vâng lệnh đáp lời, tu chỉnh thật tốt vườn hoa xanh cho Hầu phủ.

Chu Giáng cũng nghe nói chuyện Cơ Hoài Thanh bị tàn nhẫn chà đạp thể diện. Mấy đại nha hoàn nhìn thấy hắn mấy ngày nay đều có vẻ không vui, nghe được chuyện cười như vậy tất nhiên là vội vàng đến nói cho Chu Giáng nghe: "Ta bảo mà, thảo nào hôm nay lại bỗng nhiên phái đại phu đến xem cho công tử nhà ta. Ngay cả bên lão thái thái cũng đưa đồ bổ qua đây."

Bích Tỳ cười đến lông mày đều giương lên: "Phu nhân biết bên lão thái thái đưa đồ tới liền sờ soạng nửa ngày, thập phần không nỡ. Nói là con trẻ còn nhỏ khó dùng đồ đại bổ như vậy, chỉ đưa một ít để biểu tiểu thư nấu canh gà, khiến ngay cả biểu tiểu thư cũng không nhìn nổi. Nàng nói để biểu ca sớm ngày khỏi bệnh, mới có thể qua lại với Hầu gia, lúc này phu nhân mới để người đưa đồ qua."

Thanh Ngọc cũng mím môi cười: "Việc này nói đến, chính là vì trút giận thay công tử nhà chúng ta. Tiểu Vân Hầu gia thật đúng là nghĩa khí ngút trời, công tử ngài nên sớm khỏe lại, còn phải qua cảm ơn Hầu gia mới được."

Chu Giáng bình tĩnh ngây ngẩn một hồi: "Các ngươi thì biết cái gì." Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Vân Trinh muốn mở tiệc ngắm hoa chống đối Cơ Hoài Thanh, chuyện này một chút cũng không hề nói với hắn. Bây giờ cũng là nghe đến từ miệng người ngoài, tuy rằng cũng có chút cảm động nhưng mà tổng thể thì hắn vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm, chỉ có thể buồn buồn nằm xuống.

Thanh Ngọc và Bích Tỳ liếc mắt nhìn nhau một cái, mấy ngày nay không hiểu sao cảm thấy thiếu gia vốn rất dễ hầu hạ lại trở nên dễ nổi nóng, quả có chút không quen. Đang nghĩ đã thấy mành bị vén lên, là lão gia đang đỡ Chu lão quốc công đến.

(*) Cỏ mọc đầu tường: chỉ người lập trường không kiên định, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó.