Đi cùng với tiếng súng, Vũ Hoàng Minh đứng ð cửa biệt thự vứt mầu thuốc trong tay xuống.
“Trần Văn Hầu gia”
Trần Văn đứng bên cạnh thoáng rùng mình.
“Có tiểu nhân”
“Truyền tin ra ngoài, nói rằng cha con An Trấn dính vào vụ án nghiêm trọng, đã bị ông bắn chết tại chỗ.”
Trần Văn vừa nghe xong, liền thờ dốc quỳ xuông.
“Vũ Vương, ngài… ngài làm như thế khác nào đẩy tiểu nhân vào chỗ chết.”
Nếu tin tức này được truyền ra, không chỉ người ở sau sẽ tìm đến mình gây phiền phức.
Thậm chí, ngay cả người ở phía sau An Trấn cũng sẽ đến hỏi tội ông ta, nghiêm trọng hơn, đối phương có khả năng sẽ khử ông ta luôn.
Nghĩ đến đây, toàn thân ông ta không ngừng run rầy.
“Ông sợ cái gì?”
“Tôi sẽ cho người bảo vệ ông, ông chỉ cần đem tin này truyền ra ngoài là được.”
“Những người muốn đối phó với ông, tôi sẽ hỏi tội từng người.”
Nghe những lời này của Vũ Hoàng Minh, Trần Văn mới cảm thấy an tâm một chút.
“Rõ, tiểu nhân đi làm ngay”
mẽ Dứt lời, Vũ Hoàng Minh ngồi vào xe, Trương Hải Long lái xe ra khỏi biệt thự.
Trên xe, lông mày Vũ Hoàng Minh nhíu chặt lại.
“Trương Hải Long, người thấy chuyện này như thế nào?”
Trương Hải Long im lặng vài giây, lắc lắc đầu.
“Vân gia, nếu như An Trấn không nói dối, vậy trong Bắc Sơn chúng ta, khả năng cao là có kẻ phản bội.”
“Tôi cảm thấy, kẻ này đang chống đối lại Bắc Sơn”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, “sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Trương Hải Long nghĩ một chút, trả lời: “Vũ gia, ngài nghĩ xem, nếu như những gì an Trấn nói, việc ám sát các Vương gia căn bản không thể xảy ra, nhưng… điều này lại vẫn xảy ra.”
“Các Vương gia của Bắc Sơn dù không nhiều, nhưng cũng không hề ít.”
“Hơn nữa thân phận các vương gia không như người bình thường, chỉ cần xảy ra chuyện gì sẽ có người đi tra ngay, nhưng… lâu như vậy rồi, vậy mà chưa có tin tức gì cả.”
“Đây chính là chỗ đáng nghi! Tôi đoán là có một đại nhân vật nào đã ép tin xuống rồi.”