Không có bất cứ sự báo trước nào, anh giơ súng trong tay lên bắn hai phát.
“Đoàng đoàng!”
Trên trán Hứa Vĩ và Vương Sơn có thêm một lỗ máu.
Đến chết họ cũng không biết vì sao Minh ‘Vương lại muốn giết bọn họ.
Nhưng họ cũng sẽ mãi mãi không biết được lý do.
“Rác rười. Còn chưa đủ tư cách đề tao hỏi đến.”
Mắt anh chuyền hướng, rơi vào hai người bịt mặt cuối cùng.
“Ai trong chúng mày tới trước?”
Một gã che mặt dưỡng như không chịu nổi cảnh tượng đáng sợ như vậy nữa, run rầy nói: “Anh… anh muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết tôi sẽ nói hết cho anh!”
Gã ta vừa dứt lời, khóe mắt Vệ Long nằm trên đất như muốn nứt ra.
Anh ta không thể tường tượng được người trước mặt lại không chịu nổi như thế.
“Thông minh!”
“Con gái tao ð đâu?”
Vũ Hoàng Minh nhìn gã che mặt trước mắt, mắt càng lạnh lùng hơn.
“Cô bé bây giờ hẳn là đang ð… Quân khu Bắc Cảnh. Khi đưa con gái anh tới sẽ có người đón!”
Vừa dứt lời, đồng từ Vũ Hoàng Minh hoàn toàn lạnh đi.