Nghe được Lục Đình hát, Vũ Hoàng Minh không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Cô nhóc này ca hát, có về cũng không tệ lắm!
Giọng hát nhẹ nhàng rung động và giữ được nhịp điệu tiết tấu rất tốt, điều này có thể thu hút người khác tiến vào sâu trong bài hát đó một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, bầu không khí tốt đẹp luôn dễ dàng bị người khác phá vỡ.
Lý Diệu ngồi ð bên cạnh Vũ Hoàng Minh, tự châm lên một điếu thuốc.
“Tôi không biết anh cùng Lục Đình quen biết như thế nào, nhưng tôi hy vọng anh có thể cách xa cô ấy một chút, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận!”
Giọng điệu tràn ngập uy hiếp quanh quần vang lên bên tai Vũ Hoàng Minh.
‘Vũ Hoàng Minh cười nhạo một tiếng, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đốt lên.
“Ó! Không nhìn ra, anh vậy mà còn có thể hút thuốc!?”
Lý Diệu khinh thường bật cười, sau đó nhìn vẻ phía bao thuốc của Vũ Hoàng Minh đang để trên bàn.
Đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha một tiếng.
“Ha ha ha, không nghĩ tới thế mà còn có người hút loại thuốc này.”
“Hai mươi mốt nghìn một bao thuốc lá rác rưỡi như vậy, không ngờ còn có người hút!”
“Loại thuốc lá này lấy ra đều sẽ cảm thấy mất mặt đúng không? Anh có muốn tôi đưa anh mấy điếu hơn ba trăm nghìn hút thử không?”