“Ứm* Giọng điệu Vũ Hoàng Minh có chút lạnh lùng, anh muốn ra tay giải cứu cô gái.
Không vì gì khác, mỗi người đều có quyền sống cho riêng mình.
Chứ không phải bị người khác coi như thịt cá, mặc sức giết mồ.
“Bây giờ, lễ tế thần sông bắt đầu!”
“Dâng lễ vật!”
Với giọng nói khàn khàn của bà lão vang vọng bên tai mọi người, những người đàn ông đeo mặt nạ đầu cừu bước tới, vây quanh con thuyền, chuẩn bị đầy nó xuống sông Hoàng Hà.
“Đợi đất”
Vũ Hoàng Minh tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng.
Soạt!
Nhất thời, mọi người đều đồ dồn ánh mắt về phía anh.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Đông Hoàng Hải mìm cười.
Mộc Thương cũng gật đầu, tính cách của thằng nhóc này, cũng không tệ.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trương Thắng Thiện và người của anh ta lại chùng xuống.
“Thằng oắt, tao nói cho mày biết, bây giờ không phải là lúc mày muốn làm gì là làm, đừng lãng phí thời gian, mày không gánh nồi trách nhiệm này đât “Cho dù là người phía sau lưng người, cũng không gánh nổi!