“Anh hai, cũng đã ba ngày, tại sao vẫn còn chưa về?”
Bên trong biệt thự nhà họ Mạc.
Mạc Quốc Bảo bất lực nhìn điện thoại.
Cũng đã ba ngày rồi.
“Hoảng cái gì chứ? Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc là đêm này sẽ đến.”
“Tôi nói cho cậu biết, những người đó không đụng vào được đâu, sau khi đến, nói chuyện khách sáo một chút cho tôi.”
Sắc mặt Mạc Vĩnh Hùng có chút nghiêm trọng.
Vì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của em trai, anh ta đã sử dụng gần như tất cả quen biết và mối quan hệ có thể sử dụng.
Nhưng mà, kết quả duy nhất chính là.
Cái chết của Mạc Trung Kỳ, có liên quan đến nhà họ Lưu.
Cha con nhà họ Lưu, ngay trên hôn lễ của con trai mình, đã bị người cướp dâu, sau đó bị người ta giết chết rồi.
Mà người đứng đầu của nhà họ Lưu chính là em trai của vợ của em trai anh ta.
Còn việc ai là người đã đến cướp dâu, bọn họ đã biết rồi.
Vũ Hoàng Minh!
Một binh sĩ nhỏ nhoi, năm đó do hẹn hò với cô ba nhà họ Tô thẩm chí còn có cả một đứa con gái.
“Anh hai, anh nói xem chuyện này có khi nào là Vũ Hoàng Minh làm không? Em điều tra ra được, thằng nhóc này hiện giờ đã rút lui khỏi quân đội.”
Sắc mặt Mạc Quốc Bảo có chút khó coi, con dao nhỏ trên tay nhẹ nhàng xoay vòng.
“Không rõ, chẳng qua, chỉ là một cô chủ nhỏ của nhà họ Tô, cháu của chúng ta nhìn trúng con nhỏ đó là phục phần của con đó, nếu như Thanh Bằng chết rồi, vậy người phụ nữ đó, anh phải bắt nó tuẫn táng theo nó.”
Trong mắt của Mạc Vĩnh Hùng, lộ ra một tía sát khí.
Ở trong xã hội này lăn lộn lâu như thế, anh ta sẽ không mềm lòng nương tay.
“Đúng rồi, em hãy gọi cho đàn em của mình, ngày mai trời vừa sáng, những hợp đồng mà chúng ta đã ký với nhà họ Tô, toàn bộ đều phải hủy bỏ, anh muốn cả nhà họ Tô, phải lên phố ăn xin!”
Mạc Quốc Bảo lạnh lùng cười một tiếng: “Biết rồi.”
Nói xong, vội lấy điện thoại ra gọi đi.
Có điều, đúng ngay lúc này, bên ngoài biệt thự vọng lại tiếng thắng xe.