Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 82: Ra di



Anh đi vào phòng khách nhưng không còn thấy đồ chơi của Dâu Tây nữa, thậm chí khăn tắm cũng không còn.

Trên mặt bàn đặt tấm thẻ ngân hàng mà trước đó anh đưa cho Trịnh Hoài Lâm để cậu ta đi mua xe.

Trên đó có viết một câu: “Em sẽ trả lại anh những thứ mà em nợ anh”

Nhìn thấy câu nói này vẻ mặt Vũ Hoàng Minh tràn đầy sự đắng chát.

Anh cất thẻ ngân hàng rồi đi lên trên lầu.

Anh đẩy cửa phòng của Dâu Tây, bên trong phòng không có thứ gì cả mà chỉ có một cái chăn bông được trải ngay ngắn, đô chơi và quần áo của Dâu Tây đều đã bị đem đi hết.

Mà trong phòng của anh và Tô Thanh Trúc trừ đồ của mình, đồ đạc của cô cũng đã không thấy đâu nữa.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Hoài Lâm, bây giờ Trịnh Hoài Lâm là tài xế riêng của Tô Thanh Trúc.

Không có xe ở trước cổng vậy khẳng định là họ đã ngồi xe rời đi.

“Cậu Minh”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trịnh Hoài Lâm.

“Người đâu rồi?”

Trịnh Hoài Lâm lập tức cười gượng: “Cậu Minh, cô Trúc không cho tôi nói cho anh biết…”

Lúc này sắc mặt Vũ Hoàng Minh sa sầm: “ Cậu nghe lời của ai?”

“Tôi nghe lời cậu Minh, bây giờ cô Trúc đã về nhà họ Tô, họ đang ð…trong một căn phòng rất nhỏ.”

Lúc nghe đến đó Vũ Hoàng Minh cúp điện thoại rời khỏi biệt thự.

Biệt thự nhà họ Mạc.

“Hợp tác vui vẻ.”

Mạc Vĩnh Hùng đứng dậy nắm tay với người đàn ông vạm vỡ cao khoảng hai mét ở trước mặt.

Ở bên cạnh người đàn ông vạm vỡ còn có ba người đàn ông cài dao quân dụng Nepal ở bên hông.

Mỗi một người đều có vẻ mặt giết chóc lạnh đến không tưởng “Hợp tác vui vẻ.”

Ngưỡi đàn ông vạm vỡ khẽ gật đầu.

Sau khi nhìn mấy ngươi đàn ông này rời đi lúc này Mạc Vĩnh Hùng và Mạc Quốc Bảo mới thð phào nhẹ nhõm.

“Anh cả, bốn người này thật sự là thế lực ngầm sao? Nhìn họ thật đáng sợ.”

Mạc Quốc Bảo cảm giác khi đối mặt với bốn người này anh ta cảm thấy giống như đang đối mặt với bốn thi thể không có chút nhiệt độ nào.

Loại cảm giác lạnh như băng đó tuyệt đối không phải là giả vờ.

“Em nghĩ sao?”

“Họ thật sự là người của thế lực ngầm, nghe nói tổ chức này gọi là Ám Dạ, chuyên nhận đơn hàng làm những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng”

“Anh cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể liên hệ với họ để nhờ họ ra mặt một lần, chỉ bốn người này mà mỗi một người phải mất hai mươi tỷ trở lên!”

Sắc mặt Mạc Vĩnh Hùng cảm thấy hơi đau nhưng khi nghĩ đến em trai của mình chết thảm ð trong nhà thì cơn giận lại lấn át cơn đau.

Nếu như không có ba anh em họ thì nhà họ Mạc cũng sẽ không thể phát triển trở thành như bây giờ.

“Anh cả, không phải là họ sẽ trực tiếp điều động người ở trong phòng tuần tra đấy chứ?”

Mạc Quốc Bảo hơi lo lắng, nếu như bốn người này trực tiếp đến phòng tuần tra giết chết Vũ Đức Trung.

Nếu vậy thì chuyện sẽ càng trở nên lớn hơn.

Ai ngờ Mạc Vĩnh Hùng cười giễu phòng tuần tra là cái thá gì chứ?

Chỉ cần có tiền đừng nói là một sĩ quan nhỏ như Vũ Đức Trung ngay cả cấp cao của phòng tuần tra cũng là cái thá gì chứ?

“Hít…”

Mạc Quốc Bảo hít một ngụm khí lạnh.

Ngay cả tổng sĩ quan mà cũng dám động, vậy thì tổ chức này không khỏi quá mạnh rồi sao?

“Được rồi, ở nhà chờ tin tức đi!”

“Anh nghe nói, một tập đoàn mới nổi đã thu mua tập đoàn Lưu Thị lúc trước, em biết tin tức này chứ?”

Mạc Vĩnh Hùng châm một điếu thuốc rồi ngồi ở trên ghế salon nhìn về phía Mạc Quốc Bảo.

“Vâng, em cũng mới nhận được tin tức.”

“Tập đoàn đó tên là Thanh Vân, tổng giám đốc tên là Sở Thanh Nam, không rõ lai lịch thế nào, tạm thời không thể nào điều tra ra được bối cảnh của người này. Nhưng mà nghe nói hình như rất có tiền, họ thế mà lại từ chối hợp tác với hai công ty của nhà họ Võ và nhà họ Thủy, lại còn có vẻ hơi khinh thường, không biết có phải là có thù oán hay không.”

Mạc Quốc Bảo khẽ gật đầu, lúc anh ta biết tin tức này thì cũng cho người đi điều tra bối cảnh của tổng giám đốc tập đoàn Thanh Vân.

Nhưng mà lại không thể điều tra được.

Giống như là người đó xuất hiện từ trong không khí vậy.

“Vậy sao? Cho người tới tập đoàn Thanh Vân tâm sự, bỏ vốn hai mươi tỷ đề đổi lấy ba mươi phần trăm cổ phần, xem họ có đông ý hay không”

Mạc Vĩnh Hùngcảm thấy ngạc nhiên, tập đoàn Lưu Thị cũng được xem như là gia tộc nhất nhì.

Muốn thu mua tất cả cổ phần nếu như không có mấy chục tỷ thì tuyệt đối sẽ không mua được.

Người tên là Sở Thanh Nam này hơi có kỹ năng đấy.

“Được, em sẽ cho người đi làm.”