Chiến Long Vô Song

Chương 757: Cuộc Chiến Ngầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối đó, Trần Ninh gọi điện cho Quốc chủ Tần Hằng để báo cáo tiến độ.

Anh trầm giọng nói:

"Tần Thành đã chết, một khoản tiền lớn không biết đã đi về đâu, chỉ có thể tra được có dính dáng đến Đường Bá An."

"Nhưng không có bằng chứng xác thực để chứng minh Đường Bá An có liên quan đến vụ án này!"

Tần Hằng chậm rãi nói:

"Náo ra động tĩnh lớn như vậy vẫn không tìm được chứng cứ của Đường Bá An, không có cách nào bắt được con cáo già này sao?"

Trần Ninh nói: "Là do tôi bất cẩn,

không ngờ Tần Thành lại muốn tự sát."

Nếu như Tần Trừng chưa chết thì chắc chắn sẽ đào ra được nhiều thử hơn, nhưng thật đáng tiếc.

Tần Hằng nói: "Việc này cũng không thể trách cậu được!"

"Chỉ là lần này chúng ta không tóm được đuôi của tên cáo già Đường Bá An. ông ta và đám người của ông ta

đã bắt đầu cảnh giác rồi.

Từ giờ muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta e là rất khó."

"Như vậy đi, cậu giao việc điều tra vụ này lại cho Nguyễn Hồng phụ trách, dù sao việc này cũng thuộc chức trách của cô ấy."

"Cậu nhân dịp này nghỉ phép về đoàn tụ với gia đình đi,

hết phép rồi lại lên đường ra biên cương, canh giữ biên giới Bắc Cảnh".

Trần Ninh nói: "Rõ!"

Tần Hằng lại nói: "Lần này cậu và

Nguyễn Hồng đã điều tra ra được vấn đề kỷ luật nghiêm trọng trong quân doanh Tô Hàng, có công lao rất lớn.

Tôi sẽ cho tổ chức khen thưởng hai người."

Trần Ninh nói: "Tôi không đóng góp gì nhiều,

nhưng cảnh vệ của tôi, Điển Chử thì suýt chút nữa mất mạng,

anh ẩy còn lấy được sổ sách chứngc cứ. Công lao không hề nhỏ.

Tôi đã nộp đơn đề thưởng cho anh ấy một phần thưởng xứng đáng."

Tần Hằng cười nói:

"Tôi cũng nghe nói về hành động dũng cảm của tiểu tử đỏ rồi, vậy hãy ghi cậu ấy có công

hạng nhất đi!

Trần Ninh cười nói:

"Tôi thay anh ấy cảm tạ Quốc chủ."

Trần Ninh cúp điện thoại, giao vụ lộn xộn còn lại cho Nguyễn Hồng xử lý.

Anh đưa Bát Hổ Vệ và Thập Bát Kỵ của Bắc Cảnh đến bệnh viện thăm Điển Chử.

Điển Chử lúc này đã được xử lý vết thương,

mắt có thể nhìn thấy rồi, thính giác cũng đã trở lại.

Trên người anh quấn một dải băng

dày màu trắng, giống như một cái xác ướp.

Nhưng mà sức khoẻ cậu quá tốt,

mới nửa ngày đã phục hòi lại không ít tinh lực.

Lúc này nhìn thấy Trần Ninh, anh vội vàng ngồi dậy, muốn xuống giường hành lễ với Trần Ninh.

Trần Ninh trực tiếp ấn anh xuống, tức giận nói:

"Bị thương thành như vậy rồi còn động đậy lung tung!"

Điển Chử cười nói:

"Không nghiêm trọng đâu!"

"Nếu không phải mấy tên khốn đó bí mật cho nổ bom bên cạnh khiến tôi bị thương, thì bọn chúng là cái thá gì mà có thể làm tôi bị thương."

Trần Ninh, Bát Hổ Vệ và Thập Bát Kỵ của Bắc Cảnh không khỏi bật cười.

Trần Ninh cười nói:

"Đúng vậy, át chủ bài của quân Bắc Cảnh chúng ta, thực lực đương nhiên là rất mạnh rồi.

X I II

Điển Chử nghe vậy vừa tự hào vừa có chút xấu hổ.

Trần Ninh lại nói:

"Điển Chử, tôi đã nói với Quốc chủ rồi, Quốc chủ hứa sẽ ban thưởng hạng nhất cho anh."

Ban thưởng hạng nhất ư?

Điển Chử vô cùng phấn kích!

Ngay cả Bát Hổ Vệ và Thập Bát Kỵ của Bắc Cảnh xung quanh đều mang vẻ mặt đầy ghen tị.

Trong quân đội, muốn được ban thường hạng nhất không hề dễ, thậm chí là khó mà đạt được

Nói dễ hiểu thì:

Biết trước sẽ không chết nên xông lên, kết quả không chết, thì được hạng ba.

Biết trước sẽ chết, nhưng vẫn xông lên, kết quả mệnh lớn không chết, thì được hạng hai.

Biết trước sẽ chết, nhưng vẫn xông lẽn, kết quả chết hoặc tàn tật, thì được hạng nhất.

Vậy nên mới nói, hạng nhất và hạng

hai đều là liều mạng mới đạt được, người được hạng nhất rất ít, cho dù có thì cũng đều đã hy sinh rồi hoặc lả tàn phế rồi.

Lần này Điển Chử đã giành được ban thưởng hạng nhất, anh thực sự rất phấn khích và hạnh phúc!

Đêm đó, Trần Ninh tồ chức một bữa tiệc ở toà nhà tiếp đãi khách của Tô Hàng để ăn mừng với Điển Chử và những người khác.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa.

Mà lúc này ở thủ đô, dinh thự của Quốc chủ.

Quốc chủ Tần Hằng vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng với mười vị Các lão, thông báo về việc của nhóm người Tần Thành, đưa ra những yêu cầu nghiêm ngặt.

Sau khi cuộc họp kết thúc!

Tần Hằng gọi một mình Đường Bá An ở lại, đến phòng làm việc của ông.