Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 461



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sao cô lại đến nhà họ Tiêu?

Cop cop cop....

Đúng lúc này, Mục Thiên Lam nở nụ cười, tiếng giày cao gót đang tiến đến cửa lớn. Tự giới thiệu một cách lịch sự và thân thiện: "Xin chào mọi người. Tôi là Mục Thiên Lam. “Tôi biết

Tiêu Vũ gật gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi đã xem ảnh mặc bikini của cô, cũng xem tin tức cô được bình chọn là người đẹp số một phương Đông. Tôi nhận ra có mà "

Mục Thiên Lam vừa nghe, thoáng chút đỏ mặt.

Bộ ảnh bikini chính là điểm yếu của cô!

Nhưng thời gian đã lâu như vậy, cô cũng quen rồi, cho nên cũng không thể hiện đến mức quá xấu hổ trước mặt người khác, chỉ là có chút ngại ngùng, cho nên mặt mới đỏ

Kết quả là khuôn mặt cô tuy đỏ bừng nhưng lại làm say lòng tất cả những chàng trai con cháu nhà họ Tiêu.

Chỉ cảm thấy là quá xinh đẹp!

Vẻ đẹp xuất thần

Đặc biệt là những cô gái nhà họ Tiêu, tất cả đều mất đi nét thùy mị.

Trước một vẻ đẹp quá đối như vậy. Họ chỉ nghĩ rằng bản thân mình quá xấu xí! “A...cô Mục, xin hỏi cô đến nhà họ Tiêu chúng tôi có chuyện gì không?

Tiêu Hằng bước lên cười hỏi, lời nói lắp bắp.

Mục Thiên Lam cười nhẹ đáp: "Tôi tới đây là để tìm chồng tôi. Nhân tiện thăm bố chồng" "Há?"

Cả đám người nhà họ Tiêu kinh ngạc!

Đều không hẹn mà đồng thanh hỏi: "Chồng của cô, không phải là Tiêu Thanh đấy chứ?"

Con cháu nhà họ Tiêu trừ Tiêu Thanh ra, tất cả đều đứng ở đây. Mục Thiên Lam đến nhà họ Tiêu tìm chồng, không phải là

Tiêu Thanh thì là ai? “Đúng vậy."

Mục Thiên Lam cười gật gật đầu, hỏi: “Chồng tôi có ở đây không?"

Cả đám người đều im lặng. Đặc biệt là đám con trai nhà họ Tiêu.

Tất cả đều có cảm giác như chó hoang.

Đứa con rơi Tiêu Thanh, sao lại có thể cưới được cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như Mục Thiên Lam đây!"

Trong người họ oang oang suy nghĩ, cảm giác thế giới này quả thật điên rồi! "Ha ha ha!"

Lúc này, một tiếng cười vang lên. “Xem kìa, đảm Tiêu Vũ chặn cả cửa lớn rồi, không để cho vợ của Tiêu Thanh vào nhà. Không còn nghi ngờ gì nữa, vợ của Tiêu Thanh chắc chắn quả xấu xí. Tụi nó không muốn cô ta vào cửa vì sợ bị ghê tởm đến buồn nôn luôn rồi!"

Bác gái thứ cười đến độ vui sướng.

Đùa chắc, con trai bà ta Tiêu Mẫn đưa bạn gái về nhà đón Tết, đến cả ông cụ cũng khen xinh đẹp. Nếu vợ của Tiêu Thanh xinh đẹp hơn bạn gái của con trai bà ta, mặt bà ta có mà đơ ra.

Còn nếu vợ của Tiêu Thanh xấu xí, thì bà ta đúng là quá mất mặt. “Đừng có nói năng thô thiển như vậy được không?

Tiêu Chính Thành xoay người bất mãn nói: “Cho dù xấu xí thế nào thì cũng là vợ của Tiêu Thanh. Chuyện nhí nhố bên ngoài thế này, là chuyện mà một gia đình danh giá như chúng ta nên làm sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, có phải nhà họ Tiêu sẽ bị chê cười hay không!

Nói đến đây, ông hét lên: "Tiêu Vũ, Tiêu Mẫn, Tiêu Hằng, tất cả đều tránh ra cho tà. Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Người đến nhà đều là khách, để người ta vào!"

Đảm người Tiêu Vũ dần dần tản ra.

Bác gái thứ cười chế nhạo: "Đợi ông cụ bị cái vẻ xấu xí của vợ Tiêu Thanh làm cho sợ hãi, để xem ông cụ có thể nói ra câu không đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài nữa hay không.

Lời nói của bà ta vừa dứt.

Đám người Tiêu Vũ cũng đã dạt ra.

Phút chốc!

Bác cả, thim tư, Tiêu Vĩnh Nhạn đều kinh ngạc thốt lên. “Đây, đây là vợ của Tiêu Thanh sao?"

Bọn họ đều đứng hình!

Nhìn ra bên ngoài cổng không thể tưởng tượng nổi, Mục Thiên Lam, người đứng đó như một tiên nữ thánh thiện. Trong mắt đám người đó đều tỏ vẻ đầy bất ngờ, ngạc nhiên, hoài nghĩ, sửng sốt, không thể tin được và nhiều sắc thái phức tạp khác.

Ban đầu họ luôn nghĩ rằng vợ của Tiêu Thanh sẽ rất xấu xí. Vì vậy họ nhân điều này để coi thường và chế nhạo Tiêu Vĩnh Nhã và Tiêu Thanh, tầng bốc con trai của họ.

Nhưng thật không ngờ, vợ của Tiêu Thanh lại xinh đẹp kiều diễm như vậy!

Có thể nói bọn họ bị vẻ đẹp đó làm cho thất thần rồi.

Ngay cả bác gái cả và bác gái hai cũng ghen tị với vẻ đẹp tuyệt sắc của người phụ nữ trước mặt họ.

Thiết nghĩ, nếu lúc con gái tôi cũng đẹp như vậy, thì tốt biết mấy! "Đây là

Tiêu Chính Thành không bình tĩnh nổi nữa, quay người lại,