Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 475



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

“Chuyện này." Đám người nhà họ Tiêu đều sợ đến mức ngẩn người.

“Ha ha!” Mục An Phong kích động đến mức gần cổ hét lên:

“Anh rể, anh mạnh mẽ quá đi, nhất định phải thắng đấy, phải thắng bằng được chiếc Lamborghini đấy cho em lái nhé!

“Chắc chắn rồi!” Tiêu Thanh đáp lại một câu rồi lướt qua vạch xuất phát.

Bấy giờ Tiêu Vũ vẫn đang chìm trong đặc ý mà cất cao giọng hát: “Tôi muốn bay thật cao, bay thật

cao.

Chạy được nửa đường, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu thì hai mắt suýt chút nữa lồi ra.

“Ôi mẹ ơi, thắng nhãi này sắp đuổi kịp mình rồi!”

Tiêu Vũ gấp gáp, nhấn ga tăng

tốc ngay lập tức.

Ba trăm hail

Ba trăm ba!

Anh ta không dám tăng thêm nữa. Đây là giới hạn của anh ta rồi. Chẳng mấy chốc, chiếc Ferrari của Tiêu Thanh đã lướt qua anh ta. Trước khi vượt qua, Tiêu Thanh còn không quên để lại một câu: "Đuổi theo đi, anh đuổi theo đi, đừng để xảy ra tai nạn khiến xe gãy làm đôi được."

“Con bà nó!” Tiêu Vũ tức sôi sùng sục, đạp mạnh ga.

Tốc độ của anh ta đã đạt tới ba trăm năm mươi nhưng chạy mãi vẫn không thể đuổi kịp được Tiêu Thanh, ngay cả xe của anh cũng không thấy đâu.

“Sao thắng nhãi này lại dám chạy nhanh như thế chứ, cậu ta không sợ xảy ra tai nạn, chốn vợ cậu ta chung luôn sao?” Tiêu Vũ hét lên trong tuyệt

vọng.

Sau khi biết chắc mình sẽ thua anh ta bèn giảm tốc độ xuống còn hai trăm.

Không lâu sau, Tiểu Thanh đã hoàn thành xong ba vòng, dừng lại trước vạch xuất phát.

“Oẹ! Mục Thiên Lam xuống khỏi ghế lái phụ, cúi người xuống rồi ra sức nôn mửa.

Mục An Phong nhanh chóng chạy qua, vỗ nhẹ vào lưng Mục Thiên Lam rồi nói bằng giọng phấn khích: “Chị chúng ta thắng rồi, thắng được một chiếc Lamborghini rồi l

Cậu ta rất sung sướng.

Còn sắc mặt đảm con cháu nhà họ Tiêu giống như ngậm phải một con ruồi, ai nấy đều trông rất khó coi.

Tiêu Thanh bước xuống xe, đang định đi tới bên cạnh Mục Thiên Lam thì đột nhiên có một giọng nói bất ngờ vang lên.

"Đây không phải là Tiêu Thanh, người bị đánh gãy tay chân năm đó sao?”

Mọi người nhìn sang thì một

người đàn ông trẻ tuổi đang ôm một cô gái vô cùng xinh đẹp và gợi cảm bước tới, phía sau còn có một nhóm thanh niên nam nữ đi theo.

"Là cậu Hoàng. Đám người Tiêu Mẫn vô cùng kinh ngạc, họ lập tức bước lên phía trước để chào hỏi.

Người đàn ông đó không thèm để ý đến bọn họ mà đi thẳng tới trước mặt Tiêu Thanh: "Tiêu Thanh, còn nhận ra hai người chúng tôi không?”

Tất nhiên là Tiêu Thanh nhận ra hai người họ.

Người đàn ông vừa xuất hiện tên là Hoàng Thiệu Kiệt còn người phụ nữ trong lòng anh ta là Trương Thiến Di. Hồi còn học cấp ba, Tiêu Thanh và Trương Thiến Di là bạn cùng bàn. Khi ấy Trương Thiền Di là một cô gái rất ngoan, thành tích học tập rất tốt, Tiêu Thanh rất thích cô ta và cô ta cũng thế. Tuy cả hai người không ai dám thổ lộ nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được tình cảm của họ.

Hoàng Thiệu Kiệt là học sinh cá biệt của lớp bên cạnh, cũng rất thích Trương Thiến Di, thường xuyên chạy sang lớp anh để chọc ghẹo cô ta.

Vào thời điểm đó, địa vị nhà họ Tiêu ở Nghĩa Cảnh vẫn còn lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều, cho dù Hoàng Thiệu Kiệt là con trai của tên côn đồ Hoàng Kim Long nhưng khi bị Tiểu Thanh đánh vì trêu chọc Trương Thiến Di thì anh ta cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Tất nhiên, lúc đó Hoàng Kim Long vẫn chưa phải ông trùm ở Nghĩa Cảnh mà chỉ là một con ngựa dưới trưởng của ông trùm lúc bấy giờ.

Kể từ khi bị Tiêu Thanh đánh Hoàng Thiệu Kiệt không dám chọc ghẹo Trương Thiền Di nữa. Quan hệ giữa Tiêu Thanh và cô ta cũng vẫn duy trì rất tốt, mãi cho đến khi Tiêu Thanh bị đánh gãy tay chân rồi bị ném ra khỏi nhà họ Tiêu thì hai người họ mới không liên lạc nữa.

Hơn ba năm trước, sau khi từ chức Hộ quốc chiến soái thì anh có cử người tìm kiếm Trương Thiến Di. Đến lúc đấy anh mới biết rằng cô ta đã có bạn trai nên cũng không làm phiền cô ta nữa. Sau đó anh đến Cổ Cảnh làm việc trong công trường, duyên phận thế nào lại kết hôn với Mục Thiên Lam.

Không ngờ bây giờ lại gặp cô ta ở

đây.

"Sao thế, không nhận ra tôi rồi à?" Trương Thiến Di bật cười rồi nói.

Tiêu Thanh mỉm cười: "Đương nhiên là nhận ra rồi, chỉ là tôi không ngờ cậu lại đi cùng anh ta, nhưng dù sao cũng chúc phúc cho cậu.