Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 537



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Gia Dục nói: “Đừng chỉ nhắc đến Khải Vương, không phải người nhà họ Phương chúng ta đều đang đi du học nước ngoài cả sao? Người nào mà không phải là thiên tài kinh doanh? Người nào không kiếm được hơn năm trăm triệu trên thị trường cơ chứ?”

“Đi chuyển gạch ngoài công trường, khoe khoang một hộp cơm nghèo nàn ngay trước mặt chúng tôi, cô không cảm thấy xấu hổ sao hả Thu Mai?”

“Không được nói anh trai tôi như thế!” Thẩm Thị Thu Mai vô cùng tức giận: “Điều kiện gia đình của anh trai tôi không tốt, anh ấy là từ tầng chót mà đi lên! Thế nhưng bây giờ anh trai tôi cũng đã có thể uống trà chiều cùng chị dâu ở Bulgari, điều này cũng đủ để chứng minh năng lực của anh ấy rồi. Anh ấy cũng không phải người sinh ra đã ở vạch đích như các người!”

Nói đến đây, cô ấy lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tiêu Thanh, sau đó nói: “Anh, em không thích tiêu tiền nhiều tiền như bao cô gái khác. Đây là tiền ăn vặt của dì nhỏ cho em, cả tiền mua cổ phiếu nữa, tuy rằng cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng trên một trăm hai mươi triệu mà thôi. Mật mã là 131411. Anh hãy dùng nó để cải thiện cuộc sống với chị dâu nhé.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng dúi tấm thẻ ngân hàng vào tay Tiêu Thanh, rồi nở một nụ cười ngây thơ.

“Anh có tiền, không cần em phải bố thí…”

Tiêu Thanh ném thẻ ngân hàng lên trên bàn, sau đó nhìn ra cửa sổ sát đất.

Anh không thể thừa nhận rằng, đứa em gái này cũng khá tốt.

Nhưng, khi nghĩ đến việc đứa em gái này sinh ra cùng mẹ nhưng khác cha với anh. Trong lòng anh lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Nếu cùng mẹ, cùng cha thì tốt biết bao” Anh thầm nghĩ trong lòng.

Nếu như cùng một mẹ, một cha sinh ra, em gái anh tốt bụng hào sảng như vậy, chắc chắn rằng anh sẽ cưng chiều cô bé nhất trên đời, không cho phép bất kỳ kẻ nào có thể bắt nạt em gái của anh.

Thế nhưng lại là cùng mẹ khác cha, em gái càng tốt, anh càng thấy khó chịu.

“Anh trai, em không phải bố thí, em chỉ hy vọng rằng anh và chị dâu sẽ có cuộc sống tốt hơn mà thôi.”

Thẩm Thị Thu Mai khẽ cúi đầu, cô ấy đau lòng lên tiếng.

“Tiêu Thanh, anh thật là..."

Mục Thiên Lam không nói nên lời, cô lấy thẻ nhét lại vào tay của Thu Mai. Sau đó nắm lấy tay cô ấy, cười nói: “Thu Mai à, chị và anh trai em rất tốt. Có công ty riêng, hàng năm có thể kiếm được cả trăm tỷ, thậm chí là trên hàng ngàn tỷ”

“Hiện tại đã mở thêm một chi nhánh mới ở Bắc Thanh. Tuy rằng cũng không thể tính là dư dả gì nhưng ít ra anh chị cũng có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm. Cũng không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện cơm áo gạo tiền”

“Vậy nên số tiền này em cứ giữ đi, tương lai còn gả chồng. Bản thân có tiền riêng, sẽ không bị bố mẹ chồng khinh thường.”

Thẩm Thị Thu Mai nghe vậy, vui vẻ lên tiếng: “Vậy anh trai em không cần phải đi giao cơm hộp nữa sao?”

Cô ấy đã đọc tin Mục Thiên Lam từ chối chiến thần Hạ Quốc mà nhận lời gả cho một người giao hàng. Đây là chuyện đã xảy ra từ mấy tháng trước, cô ấy còn tưởng rằng anh trai cô ấy vẫn còn phải đi giao hàng, cho nên cô ấy mới cho anh trai mình tiền để giúp anh trai cải thiện cuộc sống của mình và chị dâu.

Mục Thiên Lam lắc đầu, cười nói: “Không đâu, hiện tại anh ấy làm việc cùng với chị. Anh trai em rất được các khách hàng để mắt đến, còn chị dưới sự trợ giúp của anh trai em, công việc kinh doanh đã ngày một tốt hơn.”

“Vậy thì quá tốt rồi.”

Thẩm Thị Thu Mai rất vui vẻ, nhưng cô ấy vẫn muốn đưa tiền cho Mục Thiên Lam. Nhưng dưới sự khuyên bảo hết mực của Mục Thiên Lam, cô ấy mới cất tấm thẻ ngân hàng vào lại.

“Hừ, tên trai bao ăn bám phụ nữ."

Người nhà họ Phương đều rất khinh thường Tiêu Thanh.

Sau đó, bọn họ ngồi xuống một cái bàn gần đấy, bắt đầu uống trà chiều.

Thẩm Thị Thu Mai không ngồi cùng bọn họ, mà ngồi với anh trai và chị dâu mình. Mặc dù anh trai không đáp lại cô ấy, nhưng chị dâu đối xử rất tốt với Thu Mai. Cô ấy tin rằng sẽ có một ngày, dưới sự trợ giúp của chị dâu, anh trai nhất định sẽ chấp nhận người em gái này.

Một giờ sau.

“Thu Mai, chúng ta mau về thôi!”

Sau khi gọi điện thoại xong, Phương Gia Lộc đột nhiên lớn giọng kêu lên.

“Sao thế?” Thẩm Thị Thu Mai hỏi.

Phương Gia Lộc vội vã đáp: “Bà nội gọi điện cho em, nói rằng bố đã được nước ngoài trả về, cũng không còn sống được bao lâu nữa. Mẹ khóc đến ngất đi rồi, bà nội thương chị nhất, chị mau cùng em trở về an ủi bà