Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 686



Mục Thiên Lam gật đầu nói: "Chuyện làm cho em ngạc nhiên nhất là rõ ràng anh có nhiều tiền như vậy, muốn bao nhiều mỹ nữ đều được, tại sao anh lại giả làm một người con rể vô dụng và ở bên cạnh em là một người phụ nữ còn không trao thân cho anh này? "

Tiêu Thanh mỉm cười: "Tình yêu đơn thuần. Đó mới là tình yêu thực sự. "Anh nguyện ý từ bỏ cuộc sống giàu có để được ở bên cạnh em. Em nguyện ý từ bỏ theo đuổi giàu sang, ở bên cạnh anh là một người mà ai ai cũng đều cho rằng nghèo rớt mồng tơi, lẫn nhau không rời không bỏ, đây chính là tình yêu hoàn mỹ nhất." "Có thể được làm chồng của em. Có được một người vợ như em, anh đã rất thỏa mãn rồi."

Mục Thiên Lam rất muốn khóc, đôi mắt đỏ bừng.

Đó không phải là thứ tình yêu đơn thuần mà cô muốn sao? "Em không quan tâm thân phận của anh là gì, nghèo hay giàu, em chỉ biết rằng anh tốt với em, không đánh em, không mắng mỏ và bao dung với em trong mọi việc, chỉ cần như vậy là đủ rồi." "Anh sẽ luôn đối xử tốt với em như trước đây."

Tiêu Thanh nói và ôm Mục Thiên Lam vào lòng.

Mục Thiên Lam dựa vào bờ vai của Tiêu Thanh.

Đột nhiên cô phát hiện ra bản thân cô thực sự rất hạnh phúc!

Ngay sau đó, Tiêu Thanh và những người khác trở lại bệnh viện. "Em vui quá, mẹ cuối cùng cũng được cứu rồi!"

Thẩm Thị Thu Mai đang đứng trong thang máy với vẻ mặt phấn khích.

Khi thang máy mở ra, ngay lập tức họ vội vàng chạy thẳng tới phòng bệnh.

Kết quả khi mở cửa phòng ra. Tất cả bọn họ đều choáng váng.

Bên trong trống rỗng, Tiêu Vĩnh Nhã, Mục An Minh và

Thẩm Thị Thu đều không có ở đây! "Bố mẹ đâu rồi?"

Thẩm Thị Thu Mai cau mày lại hỏi.

Tiêu Thanh nhìn vào số phòng, chắc chắn rằng mình không vào nhầm phòng bệnh, trái tim của anh đột nhiên nhấc lên, xông thẳng vào trong phòng. "Bố mẹ. Hai người có ở đây không?"

Anh vừa hét lên, vừa lo lắng tìm kiếm, nhìn vào phòng vệ sinh và tất cả các phòng khác đều không có người, thậm chí một bức ảnh cũng không có. Một điềm báo chẳng lành ngay lập tức bao trùm toàn bộ thân thể của anh. "Tiêu Thanh, anh mau nhìn xem!"

Tiếng hét của Mục Thiên Lam vang lên.

Tiêu Thanh chạy nhanh tới, chỉ thấy trên tay cô đang cầm một bức thư, ngay lập tức anh xé bức thư rút tờ giấy ra xem.

Nội dung là: Muốn cứu người anh quan tâm thì đến nhà họ Long. Nếu không, không ai trong số họ sẽ sống sót "A!"

Tiêu Thanh tức giận xé nát tờ giấy viết thư ra thành từng mảnh. "Nhà họ Long! Tôi muốn bóp chết các người! Bóp chết hết các người!" Tiêu Thanh thực sự vô cùng tức giận!

Mẹ đã bị bệnh nặng như vậy rồi, chỉ chờ thuốc đặc trị để cứu sống.

Kết quả, khi anh đã lấy được loại thuốc đặc trị rồi thì nhà họ Long lại bắt cóc bố mẹ của anh đi rồi.

Sao có thể chịu đựng được nữa, người nào cũng không thể chịu đựng được!

Nếu còn nuốt xuống được chuyện này, vậy thì bản thân anh không phải là đàn ông rồi!

Vì vậy, anh nhanh chóng bẩm số của Tần An. "Chuẩn bị máy bay! Mau chuẩn bị máy bay riêng! Tôi muốn tới nhà họ Long! Tôi muốn bóp chết bọn họ! Nhanh!"

Cúp điện thoại, Tiêu Thanh giống như đã thủ đang phát cuồng, hô hấp đều trở nên cuồng dã, nhìn trông giống như là muốn nổi điên, chuẩn bị xông ra khỏi phòng, nhưng lại bị Thẩm Văn Đại bắt được. "Thanh. Cháu hãy bình tĩnh lại!"

Thẩm Văn Đại lo lắng nói: "Khoảng cách lần trước, cháu cứu mẹ từ nhà họ Long ra đến bây giờ, đã qua hai mươi ngày, thời gian này rất yên tĩnh, nhà họ Long không có bất kỳ biểu hiện trả thù nào "Nhưng mà bây giờ, bọn họ đột nhiên lại bắt đi bố mẹ của cháu, có nghĩa là cụ tổ của nhà họ Long đã được gọi về nhà họ Long rồi." "Cho nên bây giờ cháu muốn đi tới nhà họ Long, chính là đi tìm chết, ông hy vọng cháu đừng đi, nhà họ Long có lòng muốn trả thù rất mạnh mẽ, nếu cháu đi, cháu chỉ có một con đường chết mà thôi!"

Tiêu Thanh gào lên nói: "Bố mẹ của cháu còn cả bố vợ của cháu đều ở trong tay bọn họ. Ông bảo cháu đừng đi, là muốn khiến cho cháu chính mắt nhìn bọn họ bị giết sao?" "Nhưng cháu không phải là đối thủ của cụ tổ nhà họ Long, cháu đi thì cũng là đi tìm chết thôi!" Thẩm Văn Đại lo lắng dậm chân nói. "Chuyện này cháu không bỏ qua được! Người nào làm người ấy nhận, cháu không thể để cho bố mẹ của cháu và bố vợ của cháu vì cháu mà chịu khổ được!"

Tiêu Thanh đẩy Thẩm Văn Đại ra và xông ra ngoài như tên lửa. "Tiêu Thanh!" "Anh trai!"

Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu Mai và những người khác đều lo lắng đuổi theo ra ngoài.

Nhưng tốc độ của Tiêu Thanh quá nhanh nên bọn họ hoàn toàn không đuổi kịp, chẳng mấy chốc họ đã không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thanh ở đâu nữa.