Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 766



Mẹ vợ bị đánh thê thảm như vậy, sưng húp mặt mũi, bể đầu máu chảy, khóc như chết cha chết mẹ, bản thân anh là con rể, sao có thể không tức giận?

Mặc dù mẹ vợ của mình có lúc thực sự rất đáng giận, nhưng cũng có lúc rất dễ thương. Có thể nói, mẹ vợ là bảo bối trong nhà. Không có bà ta, cuộc sống sẽ nhàm chán thiếu thốn đi một thứ gì đó. Không có bà ta, anh cũng không có được người vợ ngọt ngào trong sáng như vậy.

Cho nên anh nuốt không trôi cục tức này. "Mẹ vợ của cậu dẫn theo vợ tôi, còn có vợ của những ông khác đến nơi này câu trai bao, ôm ấp hôn hít, còn sờ tới sờ lui. Chúng tôi kiếm tiền cực khổ, thế mà bọn họ cầm tiền của chúng tôi đi phản bội chúng tôi, đổi lại là cậu, cậu không tức giận sao? Nếu như cậu dám nói một câu không tức giận, con mẹ nó tôi không xem cậu là đàn ông!"

Lâm Quốc Huy phẫn nộ hung hăng nói không ngừng, nước miếng bay tán loạn.

Tiêu Thanh bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Mẹ vợ mình dẫn vợ người ta đi tìm đàn ông, còn quá làm giới hạn như vậy, chẳng trách người ta lại tức giận.

Cho dù anh muốn trút giận cho mẹ vợ thì cũng không có mặt mũi mà trút.

Mẹ vợ làm ra loại chuyện này, sao có lý mà giúp được?

Nếu đổi lại là Lưu Ngọc Huyên dẫn Mục Thiên Lam đi tìm đàn ông, anh cũng sẽ đánh Lưu Ngọc Huyên như thế.

Cho nên đổi vị trí mà suy tính một chút, những người này tức giận, hành hung mẹ vợ cũng là điều dễ hiểu. "Mẹ, mẹ cũng bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Mẹ không mất mặt nhưng con mất mặt đấy. Nếu chuyện này truyền đi, làm sao con kiếm vợ được? Những cô gái kia dám gả cho con sao?”

Mục An Phong giận đến nỗi lỗ mũi cũng xiêu vẹo, sau đó lại trách Mục An Minh: "Bố cũng vậy, cả ngày chỉ biết câu cá, cũng không trông mẹ một chút, nếu như bố nhìn chằm chằm mẹ, mẹ dám đi câu trai bao sao?" "Thật sự là mặt mũi cũng bị mẹ làm mất sạch, tại sao con lại gặp phải một người mẹ như vậy chứ?"

Mục Thiên Lam cũng tức đến độ ngực phát run, cô lỗi mẹ đứng dậy: "Mau về nhà, quá mất mặt, sau này không được câu trai bao, nếu không thì con cũng không để ý tới mẹ nữa!" "Hu hu hu."

Ngô Tuệ Lan bị con gái trách móc, tủi thân khóc: "Thiên Lam, An Phong, mẹ không quá quắt như các con nghĩ đâu. Không phải mẹ dẫn bọn họ đi câu trai, là bọn họ dẫn mẹ đến, gọi một đám cậu trai cho mẹ chọn. Mẹ là người trong sáng, nào dám chọn đâu." "Nhưng mà Lâm phu nhân cử nhất định chọn cho mẹ hai người. Hai cậu trai kia cũng thật ghê tởm. Bọn họ không chê mẹ già, khen mẹ đẹp, dáng người đẹp gì đó, dù sao thì cũng là ra sức trêu ghẹo mẹ" "Con suy nghĩ một chút đi, mẹ cũng là người, bọn họ trêu mẹ như vậy, cho dù là ai thì cũng không chịu nổi mà" "Nhưng mà mẹ có thể cam đoan, đây chắc chắn là lần đầu tiên, trước kia chưa bao giờ có, hơn nữa cũng không làm chuyện quá giới hạn. Nếu như mẹ nói láo câu nào, trời đánh mẹ chết không được tử tế!" "Thật sao?"

Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Mục An Phong nhìn về phía Ngô Tuệ Lan. "Hoàn toàn chân thật!"

Ngô Tuệ Lan gật đầu lia lịa: "Mẹ có thể sinh một cô gái trong sáng như Mục Thiên Lam, sao mẹ lại là thứ phụ nữ đó được?" "Là bà ta!"

Ngô Tuệ Lan đột nhiên chỉ về phía Lâm phu nhân: "Chồng bà ta đánh tới cửa, bà ta không dám thừa nhận. Bà ta sợ hãi, nên lập tức hắt nước bẩn lên người mẹ, bọn họ và bà ta cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau hãm hại mẹ, khiến mẹ bị đánh thảm như vậy!"

Nói đến đấy, bà ta kéo tay Tiêu Thanh, khóc đến chảy nước mắt nước mũi: "Con rể à, mẹ lớn tuổi như vậy rồi, chưa bao giờ bị đánh thê thảm như thế. Con nhất định phải xả giận cho mẹ!"

Tiêu Thanh nhìn về phía Lâm phu nhân, ánh mắt nhất thời trở nên ác độc. "Quỳ xuống trước mặt mẹ vợ tôi đi, cầu xin bà ấy tha thứ, đừng ép tôi ra tay. Nếu như tôi ra tay, các người ít nhất cũng phải gãy mấy cái xương"

Tiêu Thanh lựa chọn tin lời mẹ vợ.

Sống chung với bố mẹ vợ đâu phải ngày một ngày hai, mà là gần bốn năm.

Bốn năm qua, mẹ vợ gần như không có đêm nào không về, thậm chí buổi tối cũng rất ít khi ra ngoài, càng không có loại tin tức tiêu cực đó.

Cho nên ở trong mắt anh, mẹ vợ thuộc kiểu người thấy tiền sáng mắt, chứ không phải ham mê sắc dục.

Còn về chuyện tối hôm nay, quả thật cũng không thể trách mẹ vợ. Bị đám phu nhân nhà giàu này dẫn đến đây, còn kêu hai tên trai bao đến phục vụ bà, dưới sự trêu ghẹo của bọn họ, là phụ nữ thì cũng sẽ thất thủ, ít có người phụ nữ nào chống đỡ được. "Cậu điên rồi sao?"

Lâm Quốc Huy nhất thời khó chịu: "Không nói mẹ vợ cậu có oan hay không, cho dù là oan thì cậu có tư cách gì bảo vợ tôi quỳ xuống trước mặt bà ta? Cậu là cái thá gì?" “Đúng vậy!”

Có một giám đốc nói: "Thứ gì cũng không biết mà dám nói chuyện với phu nhân Tổng giám đốc Lâm như vậy, biết lai lịch của Tổng giám đốc Lâm sao?"

Tiêu Thanh nhàn nhạt nói: "Tôi mặc kệ ông ta có lại lịch gì, chính ông ta không quản tốt vợ mình, dẫn mẹ vợ tôi đến đây câu trai bao, sau khi bị bắt thì lại cắn ngược lại mẹ vợ tôi, hại mẹ vợ tôi bị đánh, cho nên phải quỳ xuống xin lỗi." "Còn về các người"

Tiêu Thanh chỉ vào mấy ông giám đốc, nói tiếp: "Hệ người nào đánh mẹ vợ tôi, một người tôi cũng không bỏ qua. Phải khiến các người phải chịu đựng nỗi đau đớn do các người gây ra cho mẹ vợ tôi." "Ha!"

Lâm phu nhân nhất thời cả giận nói: "Thằng nhóc, đừng quá càn rỡ, mẹ vợ mày chính là một con gà mẹ, dẫn chúng tạo đến đây câu trai bao. Cái gì gọi là oan uổng bà ta chứ? Chúng tạo mới oan uổng!" "Còn dám ngông cuồng trước mặt chồng tao à, mau quỳ xuống xin lỗi chồng tao nhanh lên, nếu không chồng tạo chắc chắn sẽ đánh chết mày, bắt vợ mày làm gà!" Bop!

Tiêu Thanh tát vào mặt Lâm phu nhân một cái, khiến bà ta văng ra xa mấy mét, răng cũng rớt mấy cái, đau đến nỗi nói không nên lời. "Con rể, đánh hay lắm, đánh hay lắm. Tối nay bà đây có thể ngủ ngon rồi!"

Ngô Tuệ Lan vui mừng.

Lâm Quốc Huy lập tức giận điên lên. "Chó chết, dám ra tay với vợ tao, mày chết chắc rồi!"

Nói đến đây, ông ta vung tay, quát lên: "Lên cho tạo, đánh tàn phế thằng nhóc này trước rồi nói!" "Rõ!"

Hơn hai mươi tên đàn ông cầm gậy gộc, hợp lại xông về phía Tiêu Thanh. "Con rể, thể hiện vài chiêu để hai người bọn họ nhìn một chút!"

Ngô Tuệ Lan la lên, vô cùng có lòng tin đối với Tiêu Thanh.

Rất nhanh! "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Tiêu Thanh một quyền một người, một cước một người, hơn hai mươi tên đàn ông mặc đồ Tây, chưa tới nửa phút thì đã bị Tiêu Thanh đã ngã xuống đất. Ngay cả chân khí Tiêu Thanh cũng không động tới, cổ độc cũng không dùng, đã nhẹ nhàng giải quyết xong. "Đây đây đây!"

Lâm Quốc Huy và mấy giám đốc đều sợ ngây người! "Ha ha!"

Ngô Tuệ Lan cười to: "Ông anh, vừa nãy tôi đã nói với ông rồi, con rể của tôi rất lợi hại, để cho ông đừng đánh tôi. Ông không tin, đánh tôi vào chỗ chết, bây giờ tin chưa?"

Bà ta nói xong, nhặt gậy cao su từ dưới đất lên, nói tiếp: "Bây giờ, đến lượt tôi trả thù ông!" Lời vừa rơi xuống, bà ta nện xuống một gậy. "Bich!"

Đầu Lâm Quốc Huy bị đánh trúng, máu tươi lập tức chảy ra. "Bà dám đánh tôi?"

Lâm Quốc Huy tức giận che đầu, toàn thân run rẩy. Ngô Tuệ Lan hét lên: "Ông dám đánh tôi, tại sao tôi không dám đánh ông?" "Chờ đó! Các người chờ đó cho tôi!"

Ông ta giận dữ lấy điện thoại di động, gọi cho một dãy số.