Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 787



**********

Chương 787

Khổng Tường Bản sắp xếp hơn hai mươi tên côn đồ hung ác, ngay lập tức xông lên đối mặt với người của Đặng Cửu Thiên.

Bịch bịch bịch!

Hai bên diễn ra trận hỗn chiến ác liệt. Khoảng ba phút sau.

Đội ngũ bốn mươi năm mươi người của Đặng Cửu Thiên đều bị quật ngã trên mặt đất, kêu la thảm thiết không ngừng.

Mà hơn hai mươi tên côn đồ số má của bên phía Lưu

Hào, không có một người nào ngã xuống. "Ha ha!"

Người nhà họ Lưu lại cười phá lên.

Lúc này, Mã Thục Phân cũng tiếp tục kêu gào với Ngô Tuệ Lan: “Mụ già thổi, ở trước mặt đám tay chân của cậu Khổng, quả thực sức lực chiến đấu của mấy người này chịu không nổi một đòn. Tôi hỏi bà, bà còn dám láo xược với bà đây nữa hay không hả?” “Nếu bà dám nói một câu ‘dám, bà đây nhất định có thể kêu đám tay chân này đánh chết mụ già thối nhà bà ném cho chó ăn đấy"

Ngô Tuệ Lan nghe vậy tức giận nói: “Đồ thần kinh, bà đây dựa vào không phải là đàn em của đại ca Đặng, mà là con rể của tôi. Chỉ cần con rể của tôi không ngã, tôi cũng không sợ. “Những tên tay chân này của các người cũng hoàn toàn không đủ để con rể của tôi nhét kẽ răng. Có gan bà kêu bọn họ tới đây, xem con rể của tôi xử chết bọn họ như thế nào là được rồi.

Mã Thục Phân không tin điều này, vung tay lên hét lớn: “Các anh em, xông lên phế bỏ con rể của bà ta đi, để cho mụ già thổi này biết sự lợi hại của các anh” “Lên!”

Một tên côn đồ hô lên một tiếng. Ngay lập tức, hơn hai mươi tên côn đồ hung ác đều ào ào lao về phía Tiêu Thanh. “Mụ già thổi, đợi con rể của bà bị đánh chết đi.

Mã Thục Phân hai tay chống nạnh, vẻ mặt tràn đầy đắc ý hả hê, giống như một giây tiếp theo là có thể nhìn thấy Tiêu Thanh bị đánh chết rồi. “Con rể, cậu lên cho tôi, đừng để bà đây mất mặt đấy” Ngô Tuệ Lan nói.

Ngay khi hơn hai mươi tên côn đồ xông tới gần Tiêu Thanh.

Bọn họ chỉ thấy Tiêu Thanh bước ra một bước. ‘Oanh một tiếng, trong nháy mắt trên mặt đất xuất hiện đầy vết nứt, một luồng khí tức khủng bố lao về phía đám côn đồ, giống như sóng xung kích phát ra từ quả b nổ, làm cho hơn hai mươi tên côn đồ bay ra ngoài, nện xuống mặt đất, trên miệng mỗi người đều phun ra máu tươi. “Chuyện này chuyện này chuyện này...

Tất cả người của nhà họ Lưu đều hoảng sợ rồi, nhất thời mọi người đều không biết phải làm sao. "Ha ha!"

Ngô Tuệ Lan ngửa đầu cười lớn: “Đồ thần kinh, còn dám kêu gào với bà đây nữa không hả? Có gan bà lại kêu một lần nữa xem, kêu một lần nữa đi.

Cả người Mã Thục Phân run lẩy bẩy, mặt mày tái mét, làm sao còn dám kêu gào với Ngô Tuệ Lan nữa chứ.

Lúc này, Tiêu Thanh đi về phía Lưu Hào.

Người của nhà họ Lưu nhìn anh giống như nhìn thấy tử thần đang đi gần về phía họ, tất cả đều nuốt nước miếng ‘ừng ực, lùi về phía sau.

Ngô Tuệ Lan bọn họ đi theo phía sau Tiêu Thanh, một mạch tiến lên.

Rất nhanh, tất cả người của nhà họ Lưu đều đã lùi vào trong sảnh lớn rồi.

Không còn đường lui nữa, phịch’ một tiếng, Lưu Hào lập tức quỳ xuống trên mặt đất. “Tất cả những gì tôi làm đều là cậu Khổng bảo tôi làm, các anh muốn trả thù thì đi trả thù cậu Khổng, xin đừng trả thù tôi”

Tiêu Thanh châm lên một điếu thuốc, phun ra một làn sương khói, nói: “Bố mẹ muốn trút giận như thế nào thì trút giận như thế đó. Ông Đặng trông chừng kỹ bọn họ một chút, ai dám ra tay đánh bố vợ mẹ vợ của tôi, thì chém chết người đó cho tôi” “Được rồi, anh Tiêu”

Đặng Cửu Thiên lấy một con dao bầu từ trong tay đàn em, vác ở trên vai, quát lên: “Mấy năm nay Đặng Cửu Thiên tôi chưa từng chém người nào rồi, cho nên tất cả đều thành thật một chút cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay chém người.

Người nhà họ Lưu nghe vậy đều run lên bần bật. “Đồ thần kinh, bà chết chắc rồi."

Ngô Tuệ Lan giật lấy một cái ống thép, lao tới chỗ Mã Thục Phân, đập mạnh cái ống này xuống.