Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 801: Vậy các người không phải sẽ gặp phiền phức sao?” 



Mục Thiên Lam kinh ngạc che miệng lại. 

“Quyền thế của cậu Cố cũng quá lớn đi?” 

Cậu Cố cười ha ha: “Chị dâu, em tên là Cổ Vũ Thần, chị gọi em là Tiểu Cố là được.” 

“Chị dâu, em là Lý Thành An, chị gọi em Tiểu Lý là được” 

“Chị dâu, còn em là Trần Phong Vũ, chị gọi em là Tiểu Trần thôi” 

Sau đó, Cố Vũ Thần hô lên một tiếng: “Đều đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây chào hỏi chị dâu của tôi.” 

“Chào Chị dâu!” 

“Chào Chị dâu!” 

“Chào Chị dâu!” 

Cả trai lẫn gái trên boong tàu đều cung kính chào hỏi Mục Thiên Lam. 

Mục Thiên Lam sợ đến ngay cả người! 

Chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình, đã đi được tới đỉnh! 

“Chị dâu, ngồi đi, nếm thử một chút Lafite năm 82 chân chính” Cậu Cố ra dấu mời với cô. 

Mục Thiên Lam liên tục lắc đầu: “Bố mẹ tôi còn có em trai và em dâu tôi, đều bị bắt đến nhà họ Khổng, bọn họ bây giờ nhất định đang ở nhà họ Khổng, còn chồng tôi nữa, anh ấy bị dụ đến nhà ông lớn ở Hàng Thành Đặng Cửu Thiên, nói là nhà họ Khổng phái cao thủ đến nhà Đặng Cửu Thiên muốn giết chết chồng tôi.” 

“Trong đầu tôi bây giờ rất loạn, ăn không vô cái gì cả, các người có thể giúp tôi, cứu chồng và người nhà của tôi không?” 





“Cái gì?” 

Đám người Cố Vũ Thần nghe xong thì sắc mặt kinh hãi. 

“Nhà họ Khổng này đúng là không muốn tồn tại nữa mà, dám đụng tới cả Lão Đại và người nhà chị dâu, bọn họ chán sống!”. 

Cố Vũ Thần tức giận đùng đùng nói xong, hô lên: “Nhanh chóng đưa chúng tôi vào tôi bờ, đi nhà họ Khổng!” 

Lập tức đã có mấy vệ sĩ cấp bậc tông sư, mang theo ba người Cố Vũ Thần và Mục Thiên Lam, đạp gió bay vào bờ sông, sau đó ngồi oto đến nhà họ Khổng. 

Mà nhà họ Khổng lúc này. 

Một nhà Ngô Tuệ Lan bị mang vào sảnh lớn. 

“Ông Khổng, bà Khổng, cậu Khổng, người đã được đưa tới, Mục Thiên Lam cũng đã được tặng cho cậu Cố chơi. 

Lưu Hào báo cáo nói. 

“Tốt lắm!” 

Vẻ mặt KHổng Tường Bân vui vẻ hài lòng, từ trên sopha đứng lên, được người đỡ đi về phía Mục An Phong. 

“Nghĩ là anh rể cậu rất giỏi, gọi anh ta đến Hàng Thành là có thể cứu được cậu sao? Anh ta giỏi cái con khỉ, ở trước mặt tôi, anh ta còn không bằng một con chó, nói không chừng bây giờ, anh ta đã bị người bố tôi sắp xếp giết chết rồi cũng không chừng, còn về chị cậu, có lẽ đang ở trên giường của cậu Cố, bị chơi chết rồi cũng nên” 

“Cậu Cố chơi vui vẻ, sẽ vận dụng quan hệ xóa sổ Đặng Cửu Thiên và Đỗ Thiên Sinh, đến lúc đó, tôi muốn giết chết cả nhà cậu còn dễ hơn là bóp chết một con kiến, sẽ không có ai giúp các người báo thù!”. 

Nói đến đây, anh ta tát một cái vào đầu Mục An Phong. 

“A!” 

Trên đầu Mục An Phong có vết thương, bị đánh té ngồi trên mặt đất, đau đến chảy nước mắt. 

"Ha ha!" 

Khổng Tường Bân vô cùng vui vẻ. 

Ngô Tuệ Lan bị dọa khóc: “Cậu Khổng, mọi chuyện đều do con rể tôi gây ra, muốn giết cứ giết nó, đừng giết người vô tội như chúng tôi được không?” 

“Cậu cũng nói, con gái tôi đang ở trên giường của cậu Cố gì đó, được cậu Cố nhắm trúng, nói lên cậu Cổ này rất có địa vị, nếu con gái tôi làm cho cậu Cố vui vẻ 

hài lòng, đến lúc đó cậu Cố yêu thương con gái tôi, nếu cậu đánh chết chúng tôi, con gái tôi nhờ cậu Cố trả thù các người, vậy các người không phải sẽ gặp phiền phức sao?” 

“Cho nên, thả chúng tôi đi được không?” 

“Được không cái đầu bà!” Khổng Tường Bân tát Ngô Tuệ Lan một cái: “Bà nghĩ cậu Cô là ai chứ? Người ta chính là thái tử gia của Sơn Nam, quan hệ quyền thế ngập trời, chơi con gái bà là đã nể tình lắm rồi, còn sẽ yêu thương cô ta?” 

“Đừng có nằm mơ nữa, nếu con gái bà còn chưa kết hôn thì còn có thể, nhưng cô ta kết rồi nha, cậu Cố cùng lắm thì chơi lâu một chút, còn nói tới yêu thương, cô ta không có cái mệnh đó, cho nên bà đừng có nằm mơ cậu Cổ đến cứu các người!” 

Nghe anh ta nói như vậy, vợ chồng Lưu Hào cũng yên tâm. 

“Đàn bà thối, hại tôi thảm như vậy, bây giờ bà xong rồi!” 

Mã Thục Phán vén tay áo lên, hỏi: “Bà Khổng, người đàn bà này giao cho tôi xử lý hay bà ra tay?” 

“Để tôi làm” 

Bà Khổng đứng dậy, cầm lấy gậy đánh bóng chày, đi về phái Ngô Tuệ Lan. 

"Ô Ô.." 

Hai chân Ngô Tuệ Lan mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khóc nức lên. 

“Chị, đừng đánh em, cầu xin chị đừng đánh em! Em có tiền, em cho chị tiền được không?”