Chiến Thần Bất Bại

Chương 416: Thiếu nữ tưởng niệm



Lang Bảo đã có được hình dáng cơ bản ban đầu, đây là một cứ điểm có mục đích thuần túy là thủ vệ cho tuyến đường Quý Khâu được an toàn đồng thời bảo vệ phạm vi xung quanh Tiên Nữ thành.

Đây không phải là lần đầu tiên An Đức Lệ Na (Andrew Lina) đi tới hiện trường, nhưng mỗi lần tới đều mang lại cho nàng những cảm xúc không giống nhau. Lúc này khí trời đã chuyển lạnh, trong làn sương mù mỏng manh, một tòa cự bảo thanh đồng nguy nga mà lạnh lẽo đứng sừng sững lộ ra dáng vẻ dữ tợn và tiêu điều.

Nàng yên lặng đứng nhìn, trong lòng cũng tin tưởng thêm vài phần, thực lực mà Đường Thiên thể hiện ra đã nằm ngoài dự tính của nàng. Tiến độ xây dựng Lang Bảo cực nhanh, tất cả đều dùng thuần một sắc đồng thau trông vô cùng đồ sộ. Từ đó có thể nhìn ra được phía sau Đường Thiên có một chi cơ quan đoàn đội khổng lồ.

Trong khoảng thời gian này, mấy chi thương đội đã tiến vào Sài Lang tọa, liên hệ giữa hai bên càng lúc càng chặt chẽ.

Đường Thiên nói với Đường Nhất: "Chờ Lang bảo kiến lập xong chúng ta cũng phải xuất phát, nơi đây giao cho ngươi!"

"Vâng!" Đường Nhất lập tức đáp ứng.

"Ngươi cần cái gì nữa thì cứ nói với Hạc." Đường Thiên tiếp tục nói.

Đường Nhất lắc đầu: "Không cần cái gì nữa."

Đúng là hắn không cần phải có thêm cái gì nữa, Tiên Nữ chiến bào được ưu tiên cấp cho bọn họ đổi trang đầu tiên, kinh phí thiết lập Năng lương ốc cũng đã được đại nhân duyệt rồi, thành lập Lang Bảo đại nhân cũng không hề tiếc tiền bỏ ra, toàn bộ yêu cầu của Đường Nhất đều được Đường Thiên đáp ứng.

Tỷ như Tiên Nữ chiến bào, không chỉ cấp cho Sài Lang binh đoàn, bởi vì số lượng năng lượng thú quá đông đảo cho lên An Đức Lệ Na (Andrew Lina) bắt đầu nghiên cứu những thứ phụ kiện như Tiên Nữ chiến ủng, định chế tạo nguyên một bộ Tiên Nữ. Có thể tưởng tượng ra đến lúc Sài Lang binh đoàn được trang bị Tiên Nữ thì chắc chắn chiến lực sẽ thoát thai hoán cốt.

Đãi ngộ như vậy chỉ có những binh đoàn tối hạch tâm mới có khả năng được hưởng thụ.

Binh đại nhân cũng không có yêu cầu gì với Sài Lang binh đoàn, nhưng Đường Nhất lại không hề tức giận, bởi vì từ thực lực và phí tổn phát triển mà nói, Sài Lang binh đoàn đúng là một chi quân đoàn pháo hôi. Nếu không có Đường Nhất đã bỏ rất nhiều tâm huyết cho cái binh đoàn này thì hắn cũng sẽ không luyến tiếc như vậy.

Ngược lại, Đường Thiên đại nhân lại hết sức quan tâm đến Sài Lang binh đoàn thậm chí có một chút vượt mức không hợp với lẽ thường, đó chẳng phải một lựa chọn mà một gã thủ lĩnh hợp cách sẽ làm.

Thế nhưng chuyện như vậy lại vẫn xảy ra. Đại nhân không tiếc trả cái giá lớn để đầu tư, đầu tư lên cái chi binh đoàn pháo hôi do hắn chỉ huy.

Đường Nhất không có bất cứ một lí do gì để không liều mạng cống hiến. Cả chi Sài Lang binh đoàn cũng không tìm được bất kỳ lý do gì mà không liều mạng cống hiến.

Không bất cứ lí do gì, vẫn cứ tiếp tục yên tâm thoải mái mà nói với chính mình, hãy an tâm làm binh đoàn pháo hôi đi.

Không có bất kì lí do gì khiến nó tiếp tục yếu đi a.

Đường Nhất là người trầm mặc ít nói, cảm xúc luôn giữ trong lòng rất ít khi biểu hiện trên mặt, hắn yên lặng theo sát bên cạnh Đường Thiên cũng giống như thường ngày.

"Các ngươi phải đi thật sao?". An Đức Lệ Na (Andrew Lina) không nhịn được mà hỏi, sắc mặt của nàng đầy lo lắng. Thực lực của đám người Đường Thiên đều mạnh mẽ, nếu như đi mà gặp phải địch nhân có chiến lực vô cùng cao sẽ cực kỳ bị động.

"Đúng vậy, chúng ta phải đi tìm Thiên Huệ!" Ánh mắt Đường Thiên hướng về phía xa xa, có chút xuất thần: "Cũng không biết Thiên Huệ thế nào rồi?"

"Thượng Quan Thiên Huệ của Anh Tiên tọa sao?" An Đức Lệ Na (Andrew Lina) hiếu kỳ hỏi, chuyện của Đường Thiên và Thượng Quan Thiên Huệ cũng chẳng phải là điều gì bí mật. Hơn nữa, khi danh tiếng của Đường Thiên không ngừng tăng lên, rất nhiều chuyện trước kia của Đường Thiên đều bị đào bới ra.

Hiện tại Sa Kỳ mã học viện đã trở thành học viện nổi danh nhất Võ An tinh, danh tiếng không ai có thể sánh bằng. Đến ngay cả những thiếu niên ở tinh cầu lân cận cũng không quản cách xa vạn lí mộ danh mà đến. Hiệu trưởng Ngụy lão đầu vô cùng hèn mọn khắc lên tấm bia trên có viết "Học viện như thần ", sau đó đem cắm ở ví trí dễ nhìn nhất trước đại môn học viện..

"Di, ngươi cũng biết a." Khuôn mặt Đường Thiên đầy vẻ kinh ngạc, có chút mơ hồ: "Ta đã nói qua với ngươi sao? Sao ta lại không nhớ nhỉ?"

"Ngươi chưa nói, đây là tin tức ta thấy trên Tiên võ tin tức." An Đức Lệ Na (Andrew Lina) giải thích: "Tiên võ tin tức cứ mỗi kì đều có đưa tin về ngươi, rất tỉ mỉ."

"Oa! Trên đó nói gì?" Đường Thiên mở to hai mắt, vẻ mặt đầy hưng phấn.

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) bị biểu tình của Đường Thiên dọa cho sợ, đành phải nói: "Có một chút chiến tích của ngươi và một số chuyện trước kia của ngươi."

Đường Thiên hơi thất vọng, trong miệng nói thầm: "Sao không phái người đến phỏng vấn ta, chiến tích của ta nhiều như vậy, lợi hại như thế, thực sự là, người của Tiên võ quá không chuyên nghiệp rồi!"

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) triệt để không biết nên nói gì, cái tên gia hỏa này... Không thể có chút phong phạm của cao thủ sao?

"Nga, trên đó có nhắc tới Thượng Quan Thiên Huệ."

"Thiên Huệ!" Đôi mắt Đường Thiên lập tức sáng ngời, vội vàng hỏi: "Trên đó nói cái gì?"

An Đức Lệ Na (Andrew Lina) bị ánh mắt gấp gáp của Đường Thiên làm giật nảy mình, bỗng trong lòng cảm thấy có chút ước ao, đến khi nào mới có người quan tâm đến an nguy của mình như vậy đây? Ngoại trừ phụ thân ra.

Trong đầu nàng bỗng hiện lên vị thần bí nhân băng lãnh kia, nhưng ngay sau đó nàng cười tự giễu, ngay cả khi người của cả thế giới này có chết đi thì hắn vẫn không chút động dung.

"Trên đó có nói, dường như Thượng Quan Thiên Huệ bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn cách khiến bọn họ không thể nào có được tin tức chính xác. Nhưng tinh tọa lực của Anh Tiên vương tọa đang khôi phục với tốc độ kinh người, tất cả bí bảo của chòm sao Anh Tiên cũng đang nhanh chóng mạnh lên. Điều này chỉ có một khả năng có thể xảy ra đó chính là lực lượng của Anh Tiên vương miện đã hoàn toàn khôi phục. Thượng Quan Thiên Huệ của ngươi đang mạnh lên."

Thiên Huệ...

Đường Thiên giật mình đến ngây ra, tâm thiếu niên đã bay đến phương trời khác.

Bầu trời vĩnh viễn luôn u ám, dưới đất đầy rãy những vết tích loang lổ, một khoảng không rộng nhìn không thấy cuối.

Trên một tảng đá nhô lên vách đá có một vị thiếu nữ mặc quân trang lục sắc trên tay mang găng tay nhu đề (tay thon mịn màng) trắng như tuyết, nàng nâng cằm, đôi mắt đen bóng nhìn về phía xa xa có vẻ hơi xuất thần.

Ở phía sau Thượng Quan Thiên Huệ có một người thần sắc lạnh lùng đang đứng thẳng, đó là một thiếu nữ cũng mặc quân trang mầu xám, nhưng điểm khiến người ta chú ý tới nhất chính là bộ tóc ngắn hồng sắc của nàng.

Gió lùa vào mái tóc dài óng ả của thiếu nữ làm lộ ra khuôn mặt tinh xảo không nhiễm một hạt bụi nào.

"Tướng quân, ngài đang nhớ Đường Thiên sao?" Vị thiếu nữ tóc hồng lạnh lùng nói: "Đại chiến sắp bắt đầu, thống suất lại đang suy nghĩ đến tình lang của mình mà không nghĩ cách thủ thắng, cuộc chiến này thật khiến người ta phải lo lắng a."

Trên cái khuôn mặt anh khí bức người của Thượng Quan Thiên Huệ ánh lên một tia ngượng ngùng quyến rũ không thể tả bằng lời, nàng khẽ cười một tiếng: "Ta lúc nào cũng nghĩ tới Thiên ca ca a, đã đánh nhiều trận như vậy rồi sao Tiểu Nhiên vẫn còn không tin ta như vậy, thật khiến người ta thương tâm a."

Vẻ mặt Tiểu Nhiên đầy bất đắc dĩ: "Tướng quân, thỉnh không nên quang minh chính đại như vậy có được không? Nữ hài tử, chẳng phải lên rụt rè một chút sao?"

"Đại khái chỉ khi mỗi ngày gặp được tình nhân mới có tư cách rụt rè." Trong ánh mắt của Thượng Quan Thiên Huệ ánh lên vẻ mê ly, bỗng nàng đứng lên, sửa sang lại quân trang, dùng thanh âm nỉ non nhẹ nhàng như không thể nghe thấy: "Nỗi nhớ nhung về hắn mới là nguồn gốc để ta truy đuổi thắng lợi a."

Tiểu Nhiên trầm mặc không nói.

Chỉnh lý xong quân trang, thần sắc Thượng Quan Thiên Huệ lại khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, vẻ ôn nhu trong ánh mắt rút đi, trở nên sắc như kiếm. Trên khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết lộ ra vẻ kiên nghị, trên quân trang lục sắc có một dải lụa kim sắc vắt ngang, mái tóc dài đen bóng để xõa qua vai, anh khí bức người.

Trong mắt Tiểu Nhiên sáng lên vẻ cuồng nhiệt, vị thiếu nữ sắc sảo mà oai hùng trước mặt này mới chính là chiến thần vô địch khiến nàng thật lòng thần phục và sùng bái!

Đó mới là vị chiến thần trong cái nơi bị sát phạt đã thấm đẫm từng tấc đất ngạnh sinh mở ra một con đường máu, chưa từng bại một trận nào!

"Đã tìm hiểu được tình huống của đối phương chưa?" Thượng Quan Thiên Huệ nắm chặt găng tay, lạnh lùng hỏi.

"Tìm hiểu rõ ràng rồi!" Tiểu Nhiên hưng phấn nói: "Đó là chi quân đội còn sót lại của Thiên Hạt binh đoàn năm xưa, sau khi bọn họ chết đi đã biến thành Hồn tướng, sau đó tất cả tập trung lại một chỗ. Trong đám đó có một kẻ tương đối lợi hại, đó là một gã võ tướng của Thiên Hạt binh đoàn năm xưa, gã này tương đối phiền phức."

Thượng Quan Thiên Huệ gật đầu: "Xuất phát đi."

Nàng muốn tiến vào Nam Thập Tự tọa, không nghĩ tới lại tiến nhầm vào cái phiến cổ chiến trường này, nơi đây chính là địa điểm năm đó tam đại binh đoàn quyết chiến, ba phương tử thương vô số, thi cốt chồng chất khắp nơi. Sát phạt chi khí quá nặng khiến nơi này đầy ngập các Hồn tướng phiêu bạt, hơn nữa trải qua vạn năm không tiêu tan, kẻ nào cũng cực kỳ cường đại.

Nàng bằng vào lực lượng bản thân thu phục Hồn tướng, xây dựng lên binh đoàn, chinh chiến khắp nơi tìm kiếm đường trở lại.

Thượng Quan Thiên Huệ đi dọc theo bậc thang trên sơn đạo đi xuống, dưới núi, một chi binh đoàn Hồn tướng sâm nghiêm và chỉnh tề đang yên lặng đứng.

Đôi mắt nàng nhìn chăm chú vào cái binh đoàn sâm nghiêm này nhưng tâm lại bay về phương xa.

Tưởng niệm của ta về ngươi mới là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay ta!

Kèn lệnh rèn vang, sát phạt chi ý theo gió thổi về phương xa. Nguồn tại http://Truyện FULL

Thượng Quan Thiên Huệ đi tới trước một hồn mã, xoay người lên ngựa, mái tóc dài đen bóng tung bay trong gió, nàng giơ cánh tay phải lên cao, chiếc găng tay trắng như tuyết giống như lá cờ chỉ dẫn cho cái binh đoàn vô thanh này.

"Xuất phát!"

Tiên Nữ thành, trang viên.

"Khi thiếu niên bệnh tâm thần lộ diện thì con số trinh sát cũng gia tăng gấp đôi." Hạc thản nhiên nói: "Xem ra thiếu niên bệnh tâm thần của chúng ta cũng rất hấp dẫn người ta."

Lăng Húc hừ một tiếng, có chút không kiên nhẫn nói: "Sớm đã nói để ta đâm đổ cả đám thì đã xong hết mọi chuyện rồi."

Gần đây thực lực của hắn tiến nhanh cho lên vô cùng khát khao được chiến đấu. Huống hồ tính hắn vốn không thể chịu được trong mắt có một hạt bụi nhỏ, những tên trinh sát kia giống như một đám ruồi bọ bay qua, hắn có thể chịu được đến bây giờ cũng nhờ cả vào công lao của Hạc đấy.

"Phải biết rõ ý đồ của đối phương mới được." Hạc cẩn thận nói.

"Lề mề!" Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy trở về phòng tu luyện.

Trở lại gian phòng, sắc mặt Lăng Húc hơi trắng bệch, hắn cởi băng vải trên người ra, toàn bộ thân thể hắn đã biến thành mầu ngân bạch.

Thân thể hắn đã bị ngân hóa triệt để.

Bỗng hắn đảo ngược đầu thương rồi đột nhiên đâm vào ngực minh, đinh, một tiếng thanh thúy vang lên, thân thể hắn không hề lưu lại một vết tích nào.

Mình đã biến thành quái vật rồi a.

Lăng Húc lại nhếch miệng cười, cảm giác đau nhức trên cơ thể so với trước đây đã mạnh hơn nhiều, đau đớn liên tục không ngừng ăn mòn tâm trí hắn. Cảm giác đau đớn do Ngân hóa mang lại đã lớn hơn cả trăm lần so với trước đây.

Thế nhưng thương pháp của hắn cũng cường đại hơn trước đây rất nhiều.

Những mục tiêu xa xôi kia dường như không còn xa xôi nữa. Cái bóng lưng in trong lòng hắn chính là động lực để hắn chiến thắng đau đớn.

Nhưng chắc chắn lão sư không muốn mình đi đến bước này.

Khuôn mặt kiệt ngạo của Lăng Húc trở nên nhu hòa, lộ ra dáng vẻ tưởng niệm. Lão sư biết rõ, với thân thể của hắn muốn tu luyện thành Thương Tiêm Hải, không, là Bạch Dương tinh thần thương thì cần phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào.

Thế nhưng, lão sư à, tiểu Húc không bao giờ sợ đau đớn, thứ mà tiểu Húc sợ hãi chính là vận mệnh phía trước, sự bất lực không có lực lượng để hoàn thủ a!

Lăng Húc yên lặng đem băng vải quấn lên thân thể, hiện tại băng vải đã không thể giúp hắn giảm bớt thống khổ nhưng hắn vẫn làm theo thói quen, dùng băng vải đem thân thể mình bao chặt lại.

Mặc áo bào trắng viền vàng vào, cầm ngân thương ở cạnh lên.

Trong mắt Lăng Húc hiện lên một tia hàn ý.

Không có bất cứ một dấu hiệu nào, đột nhiên tay hắn run lên, mũi thương đâm ngập vào trong vách tường.

Một tiếng rên phía ngoài tường vang lên.