Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần)

Chương 1878



Lão ta ngăn không cho anh giết tổng chi hội trưởng Hồng là vì cảm nhận được sự cuồng bạo không ngừng tăng lên ấy, nhưng giờ đây anh đã uống thuốc, trở về trạng thái bình thường.

Chỉ cần Dương Thanh nói một câu, lão ta sẽ hành động ngay.

Về phần Kim Cương đang đứng một bên, ông ta vừa thấy Vương Chiến dùng một quyền đánh bay tổng chi hội trưởng Hồng thì đứng sững như trời trồng, nghe lão ta nói vậy lại càng run rẩy hơn.

Không vui là giết một cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ sao?

Từ khi nào mà bên cạnh Dương Thanh có một cao thủ đáng sợ đến vậy?

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu Hiệp hội Võ thuật còn dám đến gây chuyện thì giết chết không tha!”

Dương Thanh âm trầm nói.

“Rõ!”

Vương Chiến đáp ngay.

Lão ta hiểu câu này Dương Thanh không phải chỉ nói cho người của Hiệp hội Võ thuật nghe mà cũng là mệnh lệnh dành cho mình.

Dương Thanh nói xong, xoay người đi về phía phòng khám Ái Dân ở đối diện.

Bị lời nói của tổng chi hội trưởng Hồng kích thích, suýt chút nữa thì anh bị mất khống chế. Nếu không nhờ có Vương Chiến kịp thời chạy tới và cho uống thuốc, không ai biết được liệu Dương Thanh có thể kiểm soát sự điên cuồng này hay không.

“Ông, ông dám đánh tôi?”

Tổng chi hội trưởng Hồng loạng choạng bò dậy, trên mặt đầy vẻ khó tin và phẫn nộ.

“Đánh mày? Tao còn dám giết mày nữa đấy có tin không?”

Vương Chiến đứng chắp tay, khí thế của một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ bùng nổ.

Giờ phút này, lão ta hệt như đế vương của khoảng trời nơi đây, khí thế Thần Cảnh trung kỳ bao trùm cả tổng chi hội trưởng Hồng.

Chỉ mới cảm nhận một phần nhỏ uy lực đó thôi mà Kim Cương đã run cầm cập.

Tổng chi hội trưởng Hồng trợn to hai mắt, vẻ không dám tin và tuyệt vọng hiện lên trong mắt. Vừa rồi bị Vương Chiến đánh bay, ông ta còn nghĩ là mình bị đánh lén.

Nhưng giờ đây ông ta mới nhận ra lão già trước mắt là một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ thứ thiệt.

“Ông, ông rốt cuộc là ai? Sao lại giúp thằng nhóc kia?”

Tổng chi hội trưởng Hồng im lặng thật lâu mới không nhịn được hỏi.

“Giúp cậu ấy?”

Vương Chiến trào phúng: “Vừa rồi nếu cậu ấy ra tay thì giờ đây mày đã biến thành một bãi thịt băm rồi”.

Dứt lời, lão ta xoay người, cũng về phòng khám Ái Dân.

Dương Thanh đã nói không giết thì lão ta chỉ cần phát ra khí thế võ đạo ra để đối phương biết khó mà lùi là được.

Tổng chi hội trưởng Hồng, thái độ ngạo mạn đay của ông đã làm mất đi cơ hội đàm phán với Dương Thanh rồi, để xem ông giải thích thế nào với hội trưởng.

Kim Cương hừ lạnh nói.

Thấy được vẻ mặt xấu xí của tổng chi hội trưởng Hồng, lòng Kim Cương cực kỳ sảng khoái, nay thì dám đối đầu với ông ta!”

“Phịch!”

Hai chân mềm nhũn, tổng chi hội trưởng Hồng vội vàng quỳ xuống dưới chân Kim Cương cầu xin: “Tổng chi hội trưởng Kim, tôi sai ròi, tôi thật sự biết sai rồi, sau này tôi không dám nhằm vào cậu nữa, làm ơn giúp tôi”.

“Giúp ông?”

Không chờ cho ông ta hết lời, Kim Cương nhếch mép: “Ông cho rằng tôi có thể giấu giếm những chuyện vừa xảy ra sao?”

“Có lẽ chúng ta chưa về mà hội trưởng đã biết rồi đấy”.