Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 1992: Độc Lang trúng cổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Độc Lang liên tục kêu thảm thiết vì đau, mồ hôi đầm đìa.

Ngay cả khi dùng kình khí mạnh mẽ đuổi cổ trùng ra ngoài, phỏng chừng trái tim của Độc Lang cũng sẽ bị đối phương ăn tươi nuốt sống, đau muốn chết.

Giờ đây, chỉ có thần dược của Miêu tộc mới có thể hoàn toàn loại bỏ được cổ trùng.

Mà khi Độc Lang nhìn thấy vẻ mặt đầy khó xử của Diệp Huyền Tần liền vội vàng hỏi: "Anh... Tình huống như thế nào, có phải ngay cả anh cũng không thể diệt sạch được cổ độc đúng không?"

Diệp Huyền Tần gật đầu: "Có chút khó khăn. Nguyên nhân chính là tôi vẫn còn thiếu một số vị thần dược có thể loại bỏ được cổ trùng."

Độc Lang nói: "Anh, nếu thật sự không được, anh cứ trực tiếp mổ sau đó lấy nó ra là được."

"Khi nghĩ đến trong cơ thể mình còn có một con cổ trùng, em liền cảm thấy vô cùng ghê tởm."

Diệp Huyền Tần nói: "Cổ trùng ký sinh ở trong trái tim của cậu, thì phẫu thuật như thế nào?"

Độc Lang thẹn quá thành giận: "Một đám tiện nhân âm hiểm đê tiện, đánh không lại nên mới nghĩ ra thủ đoạn ác độc như thế này."

"Cho dù ông đây không sống được cũng nhất định phải tiêu diệt nơi ở của bọn chúng."

"Anh đừng lo lắng cho em, hiện tại để em tới Miêu tộc, dùng một mồi lửa thiêu sống bọn họ."

Diệp Huyền Tần trầm giọng nói: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Thánh nữ đó ở Miêu tộc nhất định có địa vị, có lẽ cô ta có thuốc giải."

"Cậu ở chỗ này chờ tôi."

Diệp Huyền Tần lập tức sử dụng Thiên la Thập tam châm tạm thời ngăn chặn cổ trùng bên trong cơ thể của Độc Lang.

Hiện giờ, bị phế phê tâm cổ tương đương với trạng thái ngủ đông, miễn cưỡng khống chế được cổ độc của Độc Lang, ngăn cho mọi chuyện không chuyển biến xấu đi.

Nhưng cũng không thể duy trì trong một thời gian dài.

Diệp Huyền Tần đi ra khỏi nhà, từng bước đi về phía của thánh nữ. Hộ vệ của Miêu tộc nổi điên, giận dữ hét lên: "Đứng lại, đứng lại cho ông!"

"Miêu thánh linh thiêng bất khả xâm phạm, không được tới gần!"

"Mọi người, bảo vệ thánh nữ."

Đội hộ vệ của Miêu tộc bị Độc Lang đánh bại, giờ phút này ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, nhưng bọn họ vẫn gắng gượng từng bước khó khăn

hướng về phía gian nhà của thánh nữ.

Bởi vậy có thể thấy được, thánh nữ trong Miêu tộc có địa vị rất cao, thần thánh cỡ nào.

Chính là khi bọn họ vẫn còn khỏe mạnh cũng không thể nào động đến được một ngón tay của Diệp Huyền Tần, bây giờ còn bị thương nặng, càng đừng nghĩ đến chuyện đến gần Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần dễ dàng đột phá hướng của họ đi về phía kiệu hoa bên cạnh.

Khi còn cách kiệu hoa một mét, một giọng nữ đột từ phía bên trong truyền ra ngoài: "Dừng lại!"

Nghe thấy giọng nói này, tim Diệp Huyền Tần không khỏi đập loạn.

Giọng nói này mới dễ nghe làm sao, giống như âm thanh của tự nhiên, giống như âm tuyến của tiên nữ, linh động tuyệt vời.

Ngay cả Diệp Huyền Tần đẹp trai tuấn tú cũng có chút động lòng.

Nếu không phải có giọng nữ với khí chất thuần khiết tự nhiên không biến hóa này, Diệp Huyền Tần thậm chí còn nghi ngờ người bên kia có phải đã thi triển một sức mạnh quyến rũ hay không.

Ý định ban đầu của Diệp Huyền Tần là cầu xin người này cứu Độc Lang, cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn, cho nên anh vẫn dừng bước lại.

"Mau lấy ra thuốc giải của phệ tâm cổ."

"Hửm?"

Giọng nói dễ nghe kia khẽ nhíu mày: "Phệ tâm cổ? Anh cũng biết cổ thuật sao?"

Diệp Huyền Tần: "Hiểu một chút." Giọng nữ nói: "Xin lỗi, tôi cũng không có thuốc giải."

Giọng nói của Diệp Huyền Tần trở nên hung hăng hơn: "Một lần cuối cùng, lập tức giao thuốc giải ra."

“Lấy làm tiếc.”

Thánh nữ giọng nói chân thành thành khẩn: "Tôi không mang theo