Chiến Thần Phong Vân (Thần Soái Hộ Quốc)

Chương 542



Bảo vệ gác cổng không vui, cầm côn phòng ngừa bạo lực đi tới: “Tất cả im miệng cho tôi.”

“Muốn khám bệnh thì ngoan ngoãn xếp hàng, ai còn dám nói nhiều một câu thì cút ra ngoài cho tôi, đừng khám nữa.”

Bị dáng vẻ hùng hổ của bảo vệ làm cho khiếp sợ, quần chúng vây xem chỉ đành nhịn cơn tức lại.

Bảo vệ một cước đá hành lý của bà cụ ra ngoài.

Bà cụ hoảng hốt, vội vàng thu dọn hành lý.

Nhưng cho dù vậy, y tá cũng chê bà chậm chạp, đá một cái vào mông bà.

Bà cụ lảo đảo đi về phía trước.

Mắt thấy sắp té ngã, Diệp Huyền Tần vội vàng chạy tới, đỡ bà cụ.

Bà cụ nở nụ cười chua chát nhìn Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn cậu.”

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi, cố nén giận dữ nói: “Không sao ạ.”

Lúc này, anh lên cơn giận dữ nên tạm thời quên đi việc về Ngưu Ái Hoa.

Anh nhìn về phía cô y tá, lạnh lùng nói: “Có câu, lương y như từ mẫu.”

“Nhưng các người chẳng có một chút tấm lòng của từ mẫu gì cả, thậm chí còn đối xử với bệnh nhân như kẻ thù.”

“Các người vốn không xứng với hai chữ bác sĩ.”

Bảo vệ không nhịn được cười phá lên: “Mẹ nó, lại chạy tới một thằng đứng đây ra vẻ.”

“Ông đây vẫn nói câu đó, muốn khám bệnh thì xếp hàng, không thì cút, nếu không ông đây sẽ đánh cho mày què giò.”

Cô ý tá cười giễu cợt: “Hừ, loại người giả nhân giả nghĩa như anh tôi thấy nhiều rồi, nếu muốn giúp bà ta thì đóng tiền chữa bệnh cho bà ta đi.”

“Không bỏ tiền thì nói gì cũng chỉ như gió thoảng qua tai mà thôi.”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay, tôi thực sự có ý định quản đấy.”

Bà cụ lo Diệp Huyền Tần bị liên lụy, vội nói: “Cậu nhóc, cảm ơn lòng tốt của cậu.”

“Có điều tôi không sao, cậu không cần quan tâm tới tôi, nhanh đi xếp hàng khám bệnh đi.”

Bà cụ đương nhiên cho rằng Diệp Huyền Tần cũng tới khám bệnh.

Diệp Huyền Tần đỡ bà cụ lên ghế ngồi, nói: “Bác gái, bác ở chỗ này ngồi xem đi.”

“Thật ra cháu không tới khám bệnh, cháu là bác sĩ.”

“Những người này sỉ nhục giới y sĩ, lại bại hoại thanh danh của bác sĩ, cháu nhất định phải quản.”

“Ha!” Bảo vệ bật cười ra tiếng: “Anh cũng là bác sĩ? Nói như vậy, anh đến đây nhận phỏng vấn đúng không?”

“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, đá bà lão này ra ngoài, tôi có thể van xin với viện trưởng thu nhận anh.”

“Nếu không, tới thế nào thì cút thế đó.”

Diệp Huyền Tần trừng mắt nhìn bảo vệ: “Bảo viện trưởng của các người lăn tới gặp tôi.”

Bảo vệ giận tím mặt: “Cút, mẹ nó mày là cái thá gì mà đòi gặp viện trưởng của bọn tao?”

“Còn bảo viện trưởng của bọn tao lăn tới… Cảnh cáo mày, mày không thông qua phỏng vấn được đâu, cút nhanh đi, đừng làm tốn thời gian của tao.”

Cô y tá cũng bực bội nói: “Hừ, cái tên này đúng là ngông cuồng, dám nói viện trưởng lăn ra đây.”

“Viện trưởng nhà chúng tôi là thành viên hội đồng của Hiệp hội Y học Đông y, nếu chọc giận ông ấy thì ông ấy sẽ hủy bỏ giấy phép hành nghề y của anh đấy.”

Diệp Huyền Tần vẫn không đổi sắc mặt: “Tôi nói lại lần cuối, bảo viện trưởng của các người lăn đến đây gặp tôi.”

“Nếu không, bệnh viện này không cần phải tồn tại nữa.”

“Mẹ nó chứ…” Bảo vệ không nhịn được: “Mày được đà lấn tới đúng không?”

“Được, hôm nay tao sẽ cho mày biết mặt… Đánh cho mặt mày nở hoa luôn!”

Nói xong, anh ta liền cầm gậy lao về phía Diệp Huyền Tần.

Quần chúng vây xem hít sâu một hơi: Người trẻ tuổi này, xúc động quá rồi.

||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||

Haiz, trẻ tuổi nóng tính là tốt, cũng không tự lượng sức mình, không có tự biết mình biết ta, sẽ không tốt nữa.

Một côn này nện xuống, người trẻ tuổi kia nhất định sẽ không chịu nổi.

Bà cụ cũng gấp, run rẩy tới định thay Diệp Huyền Tần đỡ một gậy này

Có điều Diệp Huyền Tần nhanh tay lẹ mắt, ấn bà cụ ngồi xuống ghế, không cho bà đứng lên, đồng thời đá một cước.

Côn của bảo vệ còn chưa rơi xuống, Diệp Huyền Tần đã đá trúng bụng tên bảo vệ.

Bảo vệ hét thảm một tiếng, cả người lập tức bay ra ngoài, cuối cùng đập vào bình hoa, ngã xuống đất.

Bình hoa vỡ vụn, vô số mảnh vỡ găm vào lưng tên bảo vệ, khiến anh ta trông như con nhím.

Bảo vệ nằm rạt trên đất, liên tục nôn ra máu, kêu gào không ngừng, vô cùng chật vật.

Hiện trường liền an tĩnh trở lại, đám người khó tin nhìn Diệp Huyền Tần.

Người trẻ tuổi quả là lỗ mãng, dám ở địa bàn của người ta mà ra tay.

Lần này anh không những bị người ta trả thù, mà còn phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Xúc động đúng là ma quỷ mà.”