“Nghe cậu nói thế chắc là kế hoạch của chúng ta thất bại hoàn toàn rồi?”
Dương Xuyên hơi híp mắt, thờ ơ nhìn tâm phúc bên cạnh.
“Cậu Dương, hiện giờ thì là thế”.
Tâm phúc cúi đầu xuống, mặt không để lộ cảm xúc gì.
“Ồ? La Vạn Sơn thì sao? Chút việc nhỏ này mà cũng làm không được, ông ta không định giải thích gì với tôi à?”
Tâm phúc nghe thế thì khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi quái lạ.
“Cậu chủ, không biết nhà họ La đã xảy ra biến cố gì mà một tiếng đồng hồ trước, họ đã bán hết tất cả tài sản dưới tên nhà họ La, ngay cả tập đoàn La Thị cũng bị bán”.
“Không chỉ thế, người nhà họ La sau khi quay về gia tộc thì không có động tĩnh gì nữa”.
“Không khí ở nhà họ La có vẻ trầm lặng hơn nhiều”.
Nghe tâm phúc nói xong, Dương Xuyên bỗng đứng dậy, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ồ? Thú vị đấy”.
“Có nghe ngóng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Tâm phúc gượng cười mà lắc đầu.
“Thiếu chủ, tôi đã nghe ngóng được là hôm nay chủ tịch thành phố dẫn theo các lãnh đạo đến đó một chuyến, còn thông tin về những chuyện khác cứ như đã bị tiêu hủy, hoàn toàn không thể tra ra được”.
“Hơn nữa, hình như người nhà họ La cũng đang trốn chúng ta, tôi đã thử vài lần nhưng họ không chịu tiết lộ gì cả”.