Chiến Thần Sở Bắc

Chương 154



“Nhóc con, đây là do cậu tự kiếm chuyện đấy! Nếu cậu đã không muốn đi, thì tôi chỉ có thể giúp một tay”.

Lúc nói chuyện, Triệu Hà còn huơ gậy, tàn nhẫn đi về phía Sở Bắc.

“Bố ơi, chúng ta nên đi thôi, Tâm Nhi không đi học nữa!”

Cô nhóc nào đã thấy trường hợp thế này bao giờ?

Lúc này cô bé đỏ mắt, ánh mắt thất vọng hoàn toàn không thể che giấu.

“Có bố ở đây, không ai có thể ức hiếp con!”

Sở Bắc cưng chiều sờ đầu con gái, bình tĩnh thản nhiên.

“Tên mù, cậu lo cho bản thân mình trước đi!”

Triệu Hà cười lạnh, cây gậy trong tay tàn nhẫn đập về phía Sở Bắc.

Trong mắt của Lý Hải Bắc và hiệu trưởng Trương, Sở Bắc chỉ yếu ớt như đám kiến.

Sắp tới, hoặc là bị đánh nửa sống nửa chết vứt ra ngoài, hoặc là quỳ xuống dập đầu xin tha!

“Tổng giám đốc Lý, cảnh tượng sắp tới chỉ sợ là không nên xem thêm, chi bằng chúng ta đi vào trong trước!”

Vẻ mặt hiệu trưởng Trương nịnh nọt, lại làm ra tư thế mời.

“Cũng được, chuyện con trai tôi, cám ơn ông rồi!”

“Đều là chuyện tôi nên làm, đứa con hoang kia cũng không xứng đi học ở trường tôi, có thể để dành vị trí cho cậu chủ cũng là phúc phận của tôi!”

Hiệu trưởng Trương vừa khen nịnh đã khiến Lý Hải Bắc rất hưởng thụ, ông ta dẫn theo con trai, nghênh ngang đi vào trong nhà trẻ!

Đinh!

Âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên, như đâm vào tai.

Cũng không phải âm thanh gậy đánh vào người, mà lại giống như hai cây gậy va vào nhau vậy.

Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc cảm thấy kỳ lạ, đều quay đầu lại, lập tức đã nhíu mày!

Chỉ thấy Sở Bắc giơ cao tay phải, ôm lấy Tiểu Vũ Tâm trong lòng.

Còn Triệu Hà đứng đối diện anh, giữ nguyên tư thế đánh người không hề động đậy.

Nhưng cây gậy sắt trong tay thì đã cong lại.

Chuyện này…

Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc đều ngây người.

Bọn họ không nhìn thấy rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì,

Càng không biết được, cây gậy sắt kia sao lại bị cong như vậy.

Không đến nỗi là bị tay Sở Bắc làm cong chứ?

Hình ảnh tựa như đang dừng lại, bầu không khí dần dần kỳ lạ!

Tách tách!

Một giọt mồ hôi, chảy từ trán Triệu Hà rơi xuống.

Đôi mắt Triệu Hà trừng to giống như chuông đồng, nhìn Sở Bắc như thể nhìn thấy ma vậy.