Chiến Thần Sở Bắc

Chương 163



Sở Bắc không thèm nhìn ông ta lấy một cái, chỉ nắm lấy tay con gái rồi xoay người rời đi!

Thanh Vũ cũng nhìn Lý Hải Đông bằng ánh mắt ‘tự mình lo liệu’, sau đó cũng vội vàng rời đi!

Ngay khi Sở Bắc đi khỏi, bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn hẳn.

Lý Hải Đông thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình!

“Đồ ngốc, đã bao nhiêu lần tôi bảo cậu phải biết điều một chút rồi, tai cậu chứa c*t hay sao hả?”

Lý Hải Đông vô cùng tức giận khi nhìn thấy đứa em trai bất tài của mình, liền tiến lên đá cho ông ta một cái!

“Từ nay về sau ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nếu cậu còn dám gây chuyện thì tôi sẽ lột da cậu ra”.

“Còn ông nữa, cút khỏi đây ngay!”

“Tôi dám chắc sẽ không có một ngôi trường nào ở Tân Hải này dám tuyển ông đâu, ông nên chuẩn bị để đi ăn xin suốt quãng đời còn lại đi!”

Lý Hải Đông trừng mắt nhìn Trương Phục Hưng, như thể muốn giết người đến nơi vậy.

Nếu ông ta đến không kịp thì cả nhà họ Lý đã bị bọn họ làm liên luỵ rồi.



“Bố ơi, trường học không còn nữa rồi, sao Tâm Nhi đi học được?”

Trên đường về, Vũ Tâm nghiêng đầu hỏi với vẻ nghiêm túc.

“Đương nhiên bố sẽ tìm cho con một nhà trẻ khác rồi!”

Sở Bắc mỉm cười gật đầu, ôm con gái vào lòng.

Ngay cả khi anh không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có thể đi được một cách bình thường.

“Ưm, bố là tuyệt nhất!”

Rất nhanh, hai bố con đã đến phía dưới khu phố.

Cả hai còn chưa kịp lên lầu thì mẹ vợ Chu Cầm đã hốt hoảng chạy ra.

Sắc mặt Lạc Tuyết đứng phía sau cũng hết sức khó coi!

“Mẹ!”

Ngay khi Lạc Vũ Tâm nhìn thấy Lạc Tuyết, lập tức sà vào lòng mẹ.

Lạc Tuyết rất lo cho con gái, cô chỉ ôm chặt lấy cô bé mà không hề lên tiếng.

Ngược lại, Chu Cầm lại trừng mắt nhìn Sở Bắc.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi gọi taxi đi?”

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Sở Bắc nhẹ giọng hỏi, anh có thể nhận ra được Lạc Tuyết và Chu Cầm đang cảm thấy bất an!

“Cậu còn mặt mũi hỏi chuyện gì đã xảy ra sao? Không phải là do phiền phức mà cậu gây ra à? Mau bắt taxi về nhà cũ, nếu như để muộn thì chúng ta sẽ bị tên sao chổi này làm liên luỵ mất”.

Nói xong, bà liền vội vàng bắt xe.

Lạc Tuyết tiến lên một bước, khẽ thở dài.

“Người nhà họ La đến rồi, sợ là sẽ đến hỏi tội, ông nội bảo bọn em về gấp”.

“Nhà họ La!”

Sở Bắc cười nhẹ, dường như không có gì kinh ngạc.

“Làm sao em biết bọn họ đến hỏi tội, có khi là đến xin lỗi ấy chứ?”

Lạc Tuyết chợt ngây ra, sau đó nở nụ cười gượng gạo.

Trong ánh mắt cô hiện lên chút thất vọng!