Chiến Thần Sở Bắc

Chương 193



Những ngôi mộ đơn độc trước mặt, trông tiêu điều hoang tàn!

Núi xanh thật vinh hạnh khi được đắp lên xương cốt trung thần!

Năm năm rồi!

Bởi vì áy náy nên Sở Bắc mới không đành lòng bước lên đỉnh núi!

Nhưng hôm nay, anh đã ở đây!

“Tôi xin thề, kiếp này, nhất định sẽ tìm ra kẻ phản nghịch!”

“Sẽ dùng máu tươi của hung thủ để thanh minh cho mọi người!”

Từng câu từng chữ của Sở Bắc đều giống như tiếng sấm rền vang.

Đây chính là lời hứa của thần tướng trấn quốc, đồng thời cũng là lời hứa với huynh đệ của anh.

Bầu không khí ảm đạm như kéo dài vô tận.

Nhưng đột nhiên lại bị phá vỡ.

“Các người có nhanh lên không? Làm trễ chuyện của bổn thiếu gia, các người có chịu trách nhiệm nổi không? Mau lên cho tôi!”

Âm thanh mắng nhiếc này không hề đúng lúc chút nào.

Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, đó là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi đang mặc một bộ đồ thường nhật.

Hắn dẫn theo một đám thuộc hạ to cao, hùng hổ đi về phía này.

Tất cả bọn họ đều cầm xẻng hoặc cuốc trong tay. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cách đó không xa, có thể nhìn thấy vài chiếc máy xúc đang đậu dưới chân núi, như thể đang chuẩn bị đào đường lên đỉnh núi.

“Cậu chủ Lưu, chính là chỗ này, đây là giấy tờ đất, mời cậu xem!”

Bên cạnh người thanh niên còn có một tên trẻ hơn, hắn cười nói một cách cẩn trọng.

Đồng thời còn cung kính đưa giấy tờ đất cho tên cậu chủ Lưu trước mặt.

“Chà, không tồi! Này nhóc, cậu hiểu chuyện hơn ông nội cậu nhiều đấy!”

Cậu chủ Lưu cầm lấy giấy tờ đất với vẻ hài lòng, sau đó lấy ra một xấp tiền một trăm tệ rồi ném xuống đất.

“Coi như tôi thưởng cho cậu, cầm lấy mà tiêu xài tùy thích! Còn tiền mảnh đất này, hôm nay tôi sẽ chuyển vào thẻ của cậu!”

“Cảm ơn cậu chủ Lưu, cảm ơn cậu chủ Lưu!”

Cậu thanh niên vui mừng khôn xiết, gật đầu lia lịa rồi vội vàng nhặt hết tiền bỏ vào túi.

Cậu chủ Lưu còn không thèm nhìn hắn, liền phất tay với đàn em.

“Đi, khởi động máy xúc, trong hôm nay phải san bằng ngọn núi này cho tôi… Mẹ kiếp, sao vẫn còn mấy ngôi mộ nát này thế?”

Cậu chủ Lưu vừa nói vừa đảo mắt, ngay khi nhìn thấy mười một ngôi mộ hoang, sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống.