Chiến Thần Sở Bắc

Chương 548



“Không liên quan đến cậu ư?”

Chu Lệ cười lạnh một tiếng rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc, nói: “Sao, ý cậu là con tôi đổ oan cho cậu hả?”

Sở Bắc gật đầu thay cho câu trả lời.

Lúc này, Lạc Tuyết cũng nói thêm: “Dì, dì hiểu lầm rồi. Cháu rất hiểu Sở Bắc, anh ấy không bao giờ làm những chuyện như vậy đâu”.

Song, Chu Lệ chỉ cười khẩy một tiếng.

“Cháu nói vậy là bảo con trai dì vu oan cho chồng cháu à?”

Lạc Tuyết biến sắc mặt rồi vội lắc đầu để giải thích.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Chu Lệ đã nổi đoá rồi cắt ngang lời.

“Thôi, không cần phải nói gì nữa, tôi sáng mắt ra rồi, các người đúng là người một nhà có khác, lúc nào cũng chỉ chăm chăm bảo vệ Sở Bắc. Con trai tôi bị đánh tới nông nỗi này mà không ai nói gì cho nó cả, các người thấy mẹ con tôi thân cô thế cô nên định bắt nạt chứ gì?”

Nghe thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều tỏ vẻ chán nản.

Chu Cầm ngập ngừng một chút rồi nói: “Dì nó, dì đừng nóng thế, chuyện vẫn chưa rõ ràng nên chưa thể đưa ra kết luận được”.

“Chưa kết luận được?”

Chu Lệ càng thêm bực.

Bà ta lạnh giọng nói: “Chuyện đã rành rành ra thế rồi, ai cũng thấy rõ con trai tôi bị thương thế nào, không lẽ nó giả vờ chắc?”

Chu Cầm thấy hơi khó xử, bà ta há miệng mà không nói được gì.

Chu Lệ thì vẫn đùng đùng giận dữ.

“Chị, em với Tiểu Ân đến nhà chị là vì cô quạnh quá nên muốn tìm ai đó để nương tựa. Nhưng bây giờ, con rể chị suýt nữa đã hại chết con trai em rồi, chị định tính sao đây?”

Bị Chu Lệ dồn ép quá, dù Chu Cầm vẫn biết đấy là em gái của mình, nhưng cũng không nhịn được cơn tức.

Bà ta hằm hằm nhìn vào Sở Bắc rồi quát: “Sở Bắc, rốt cuộc chuyện là thế nào? Cậu nói rõ ra cho tôi, không được giấu giếm gì hết. Nếu không, sau này cậu đừng hòng về đây nữa!”

“Mẹ, mẹ nói thế là quá đáng đấy! Đây là nhà Sở Bắc mua, sao mẹ lại nói thế?”

Câu nói của Chu Cầm đã khiến Lạc Tuyết nổi giận.

Chu Cầm hơi biến sắc mặt, bấy giờ mới ngớ ra vì Lạc Tuyết nói đúng, căn biệt thự này là của Sở Bắc.

Nhưng ngay sau đó, bà ta đã cười lạnh.

“Hừ, thế thì sao? Nó đã lấy con thì nhà này cũng có phần của mình. Nếu nó mà không giải thích rõ ràng chuyện này thì mẹ vẫn có quyền đuổi nó ra khỏi nhà”.

Lạc Tuyết chỉ biết cạn lời.

Cô không ngờ Chu Lệ đã đủ càn quấy rồi, mà mẹ mình cũng không kém phần.

“Mẹ, mẹ làm con thấy thất vọng quá!”

Nói rồi, Lạc Tuyết bực bội nhìn sang Dương Ân.

“Dương Ân, cậu có dám nói với mẹ mình là mình đã mời các bạn một bữa bao nhiêu tiền không?”

Dương Ân biến sắc mặt, đương nhiên cậu ta không dám nói chuyện này cho mẹ mình biết rồi.

Cậu ta sợ, nhỡ mình nói ra thì sẽ bị mẹ đánh gãy chân mất.

Dẫu sao 180 nghìn cũng là một con số quá lớn cho một bữa ăn.

Nghĩ tới đây, Dương Ân bắt đầu úp mở nói: “Chúng nó đánh em mụ mị đầu óc rồi nên không nhớ là bao nhiêu tiền nữa”.

“Cậu không biết ư?”

Lạc Tuyết cười lạnh rồi ngoảnh sang Chu Lệ: “Dì, dì có biết bữa ăn hôm nay của Dương Ân là bao nhiêu tiền không?”