Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 1177: Ngự không mà đi, được xem là Thần Cảnh.  



Lý An nhìn quen sự đời biết rõ, đối với đám người của Lỗ Duy Minh mà nói, Đường Tuấn chỉ là đối tượng lợi dụng không tồi. Lúc nguy hiểm cận kề, Đường Tuấn chắc chắn sẽ thành đứa con rơi, nói tới giá trị thì có thể cũng không bằng ông ta.

Đoàn thuyền đánh cá lênh đênh trên biển một ngày một đêm. Vào buổi trưa hôm sau, bỗng nhiên thời tiết ảm đạm. Mây đen giăng kín bầu trời, điện xà đang di chuyển sột soạt trong tầng mây, một khung cảnh của ngày tận thế sắp đến. Gió lớn càn quét trên biển, mặt biển đã không còn yên bình, thuyền đánh cá bắt đầu tròng trành. Tuy cơn bão vẫn còn cách họ một khoảng không xa, nhưng thiên địa chi uy hôm đó vẫn làm cho lòng người sợ.

“Lý An, chúng ta còn cách chỗ mà cậu nói bao xa nữa thế?” Lỗ Duy Minh nghiêm nghị hỏi.

Ông ta đứng ở đầu thuyền, nhìn tầng mây đen kịt bao trùm lên mặt biển, tay không nhịn được mà run rẩy. Kiểu tự nhiên chi uy này, đừng nói anh ta chỉ là tông sư của cảnh giới Chân Khí, cho dù là người đứng đầu của cảnh giới Thần Hải, e là cũng không dám đối đầu trực diện. Sức người cũng có lúc kém, còn sức mạnh của tự nhiên đất trời thì vô cùng vô tận. Võ đạo càng tinh thâm, càng kính nể đối với tự nhiên đất trời.

Lý An suy tư một lúc, sau đó chỉ vào một nơi dưới đám mây rồi nói: “Chính là nơi đó.”

Nét mặt của đám người của Lỗ Duy Minh, Tiền Minh Viễn và Lỗ Bảo Lâm thay đổi đột ngột, có vẻ khó coi.

“Chú hai, chúng ta vẫn tiếp tục tiến về phía trước sao?” Lỗ Bảo Lâm do dự hỏi. Anh ta chỉ là võ giả nội kình, chưa luyện được chân khí trong cơ thể, nếu rơi vào biển cả mênh mông này thì chỉ có một con đường chết. Chỉ có những cường giả cảnh giới Thần Hải có thể ngự không mà đi thì mới có hy vọng sống.

Lỗ Duy Minh suy nghĩ một lúc, siết chặt nắm tay, kiên định nói: “Tiến về phía trước một đoạn nữa, nếu thật sự không được thì chúng ta hẵng lùi.”

Ông ta nhìn Đường Tuấn, khoé miệng giương lên nụ cười mỉa: “Đường Tuấn, hành trình tiếp theo rất nguy hiểm, có lẽ chúng tôi sẽ không lo cho cậu được, cậu tự mình cầu phúc đi. Nếu chôn thân tại biển cả thì đừng trách chúng tôi.”

Đường Tuấn nói: “Mọi người tự lo cho mình là được.”

Lỗ Duy Minh cười gượng, phất tay áo và nói: “Vậy thì tốt.”

Thuyền đánh cá tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực biển. Sóng biển dâng cao, thuyền đánh cá nhấp nhô lên xuống khiến người dân ta ngỡ như có nguy cơ bị lật úp trong giây lát.

“Chú hai, đừng tiến về phía trước nữa. Đi vào nữa thì thuyền của chúng ta sẽ bị phá huỷ.” Vẻ mặt của Lỗ Bảo Lâm tái nhợt, anh ta có vẻ sợ hãi lên tiếng.

Anh ta vừa nói xong, một cơn sóng lớn ập đến suýt làm lật thuyền đánh cá. Cũng may Lỗ Duy Minh giậm chân một cái, thuyền đánh cá đã ổn định. Lúc này, ông ta cũng bắt đầu chần chừ.

“Đó là gì vậy?” Đột nhiên, hai mắt của Tiền Minh Viễn sáng rỡ, giọng run rẩy chỉ về phía xa xăm.

Nhìn theo hướng mà Tiền Minh Viễn chỉ, lờ mờ có thể nhìn thấy mười mấy chấm nhỏ đen trôi nổi giữa không trung. Trời nổi mưa to gió lớn, trên biển sóng nước cuộn trào nhưng lại không cách nào rung chuyển những này chấm đen nhỏ này.

“Đó là… cao thủ Thần Cảnh.” Lỗ Duy Minh tập trung hai mắt, ngay sau đó ông ta mơ hồ nhìn thấy mười mấy chấm đen nhỏ này không phải vật mà là mười mấy bóng người lơ lửng trên không trung.

Ngự không mà đi, được xem là Thần Cảnh.

Trong hoàn cảnh này còn có thể ngự không mà đi và không hề chịu ảnh hưởng gì, chắc chắn là cao thủ trong Thần Cảnh, thậm chí rất có thể là thiên nhân đã lĩnh hội huyền quan.