Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

Chương 977: "Thiên Nhân Giao Cảm đấy!"



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng lúc đó, khí tức của Tạ Nam lập tức tăng vọt, dường như anh ta đạt tới Thần Cảnh trung kỳ chỉ trong nháy mắt. Nguyên khí chi trụ của anh ta lại tăng lên một bậc, một tiếng 'ầm' vang lên. Anh ta phá vỡ Thiên Nhân Huyền Quan, tạm thời đạt được liên kết với nguyên khí biển cả thần bí kia.

Bàn tay Tạ Nam nắm chặt, không khí bị anh ta giữ lại, phát ra tiếng nổ lớn khiến người ta sợ hãi. Anh ta nheo mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng dễ chịu.

"Sớm muộn gì tao cũng có được sức mạnh này." Tạ Nam nhìn Đường Tuấn, gương mặt anh ta bình tĩnh: "Mày đáng chết!"

“Ầm!”

Tạ Nam đạp trời bay lên, bước từng bước giữa hư không, không khí bị nén lại. Tuy Bách Dược Linh Thể không phải thể chất tập trung vào chiến đấu, nhưng lúc nãy anh ta châm ba kim vào đầu đã khiến thực lực tăng lên gấp bội. Lại có thể khơi thông nguyên khí biển cả trong thời gian ngắn. Loại sức mạnh khủng khiếp này đủ giúp anh ta dọn sạch tất cả chướng ngại.

"Lên nhận lấy cái chết đi!" Giọng nói của Tạ Nam truyền từ trên cao xuống, chấn động lòng người.

Từ khi Tạ Nam châm ba kim đến khi sức mạnh bùng nổ, chỉ tốn chút thời gian.

Lúc này mọi người mới dần phản ứng lại, thấy Tạ Nam trên trời cao như một thiên thần tới trái đất thì đáy lòng bọn họ sợ hãi một phen.

Ngay cả với loại ‘trùm’ Thần Hải cảnh trung kỳ như Từ Vũ và Vũ Quân, giờ đây da mặt của họ cũng không ngừng run rẩy.

"Thiên Nhân Giao Cảm đấy!" Từ Vũ nói không ra hơi.

Tạ Nam ở trạng thái này, ngay cả lão cũng chưa chắc tiếp được một chiêu của đối phương. Sức mạnh của người kia đã vượt xa hiểu biết của lão rồi.

"Cậu chủ nhà tao gọi mày đấy, mày còn chưa lên để nhận cái chết?" Trương Nghiêm lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Tuấn.

"Đừng nói là Thiên Nhân Giao Cảm trong thời gian ngắn ngủi, dù mày có thật sự đạt tới cấp bậc đó, tao cũng không sợ." Đường Tuấn không hề quan tâm những ánh mắt thương hại và đồng cảm ở xung quanh.

Anh bước từng bước lên hư không, đạp tới bầu trời, khí tức cũng bắt đầu được phóng thích.

Nguyên khí chi trụ đâm xuyên qua trời đất, chớp mắt đã đột phá Thiên Nhân Huyền Quan, liên kết chặt chẽ với nguyên khí biển cả.

"Thiên nhân!" Từ Vũ không kìm được la lên.

Lão cảm nhận được loại khí tức to lớn của thần thánh trên người Đường Tuấn, nó không hề yếu ớt như của Tạ Nam, thậm chí còn khủng khiếp hơn rất nhiều.

"Không ngờ cậu ta đã phá vỡ thiên nhân huyền quan rồi!" Chòm râu của Vũ Quân run run, không thể tin được điều mình đang chứng kiến.

Đám người Vũ Tuyết Hương thì mơ mơ màng màng, thật ra bọn họ không hiểu lắm Thiên Nhân Huyền Quan và Thiên nhân là gì.

"Sao có thể?" Đồng tử Trương Nghiêm co mạnh.

Cậu chủ của anh ta đã phải chịu trăm cay nghìn đắng cũng không thể đột phá cái chắn Thiên nhân này được, không ngờ tên Đường Tuấn mà bọn họ coi là nhà quê lại có thể. Xuất thân từ Tuyết Hồng Thảo Đường, hơn ai hết, Trương Nghiêm hiểu rất rõ phá vỡ Thiên Nhân Huyền Quan có nghĩa là gì.