Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1112



“Tôi biết đây là Khách sạn Hòa Bình, nhưng tôi sẽ vào đó và giết một người! Cậu có hiểu không?”

Nói xong, Diệp Quân Lâm chuẩn bị bước vào.

“Không, anh không được vào!”

“Khách sạn Hòa Bình có quy định của Khách sạn Hòa Bình. Anh không được vào chứ đừng nói là giết người!”

Nhân viên bảo vệ đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.

Ngay sau đó, một người đàn ông mặc vest bước ra, nhìn dáng đi và phong thái có vẻ là người có quyên lực.

“Có chuyện gì vậy?”

Bảo vệ nói lại cho anh ta biết tình hình.

Khuôn mặt của người đàn ông mặc vest thay đổi, anh ta nhìn Diệp Quân Lâm thật sâu.

“Xin chào ngài, tôi là Từ Huân, quản lý của khách sạn Hòa Bình! Chắc hẳn ngài đã nghe nói vê quy định của khách sạn Hòa Bình rôi đúng không?”

“Một khi một người nào đó bước vào Khách sạn Hòa bình, họ là những vị khách quý của chúng tôi! Khách sạn Hòa bình sẽ đảm bảo mọi sự an toàn của người đó! Ngài không thể vào Khách sạn Hòa Bình, càng không nói đến việc giết khách hàng của chúng tôi! Mời ngài quay về đi, Từ Huân thuyết phục.

Anh ta vô cùng ngạc nhiên không hiểu Diệp Quân Lâm lấy đâu ra dũng khí xông vào khách sạn Hòa Bình.

Bất cứ ai biết quy định của Khách sạn Hòa Bình, chắc chăn họ sẽ không bao giờ xông đến như vậy.

Trong nhiều năm như vậy, không có ai!!!

“Mấy người có quy tắc của mấy người, tôi cũng có quy tắc của tôi. Người tôi muốn giết, Chúa cũng không cứu được!”

Diệp Quân Lâm mím môi nở nụ cười: “Mấy người sẽ bảo vệ sự an toàn cho khách của mình khi vào đến khách sạn Hòa Bình? Tôi sẽ xem hôm nay mấy người có thể làm gì để bảo vệ hắn ta!”

“Vào khách sạn và giết Thẩm Trường Sinh!”

Sát khí khát máu lóe lên trong mắt Diệp Quân Lâm.

“Ngài đã muốn xông vào, vậy thì đừng trách chúng tôi bất lịch sự! Xông lên!” Từ Huân ra lệnh.

Tám nhân viên bảo vệ lao vào ngay lập tức.

Tám cao thủ tung đòn mạnh mẽ để cùng nhau giết chết Diệp Quân Lâm.

Không khoa trương khi nói tám người này có thể sánh ngang với Long Hổ hòa thượng.

Long Hổ hòa thượng là át chủ bài của Đàm Hành Ba.

Nhưng tất cả bọn họ đều gặp phải một người vô cùng ngoan cường.

“Bùm!”

“Bùm!”

“Bùm!”

Đám người Tây Phương, Nam Phương bắt đầu làm việc.

Ngay sau đó, tám nhân viên bảo vệ bay ra ngoài.

“Rắc rắc!”

Cửa kính của khách sạn Hòa Bình bị đập trực diện, thủy tinh rơi vãi khắp nơi.

Từ Huân ngẩn người. Tám người này đều không phải là đối thủ sao?