Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1179



Bọn họ không nghĩ ra được!

Mấy gia tộc lớn họ Diệp ở Đông Bắc, Tây Bắc và Nam Bộ, quá lắm thì cũng chỉ giống như họ Diệp Sa Pa bọn họ, là dòng họ cấp hoàng tộc mà thôi.

Nhưng thực lực tuyệt đối không đủ để bồi dưỡng ra Chiến Thần của một quốc gia!

“Hả? Không phải nhà họ Diệp ở kinh thành?

Sao có thể? Dòng họ Diệp ở nơi khác có thể bồi dưỡng ra Chiến thần? Tôi không tin!”

Trong mắt Diệp Trung Lâm và con cháu tràn đầy không thể tin.

Nếu nói những người khác có thể bồi dưỡng ra, bọn họ không tin.

“Vậy thì các người đã sai rồi, đại ca là bắt đầu làm nên từ một người binh lính nhỏ cho đến bây giờ, vị trí Chiến Thần vấn là do ngài ấy từng bước từng bước đi lên, không có bất kì liên quan gì đến việc do ai bồi dưỡng!”

Nam Phương vội vàng nỏi.

Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn mấy người Diệp Trung Lâm một cái, nói: “Nghe cho rõ, tôi không có liên quan đến bất kỳ gia tộc họ Diệp nào, đặc biệt không có bất kì quan hệ gì với nhà họ Diệp ở kinh thành”

Nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Quân Lâm.

Nhóm người Diệp Trung Lâm chấn động vô cùng, sôi nổi hít vào một hơi khí lạnh.

Người xuất thân bình thường cũng có thể làm được Chiến Thần của Lạc Việt?

Sao có thể?

Trong những gia tộc giàu có, danh vọng cao thì vẫn luôn tin tưởng vững chắc vào suy nghĩ nhà nghèo không thể nuôi dưỡng ra được người tài.

Trong suy nghĩ của họ…

Bạn cùng lứa tuổi.

Một xuất thân nhà nghèo.

Một xuất thân quý tộc.

Hoàn cảnh giáo dục không giống nhau, các phương diện tài nguyên và quan hệ cũng đều không giống nhau.

Xuất thân nhà nghèo sẽ tuyệt đối không so được với con em quý tộc.

Cho dù con cháu nhà nghèo có khả năng vươn lên cũng sẽ bị vùi dập mà thôi.

Cho nên nghe nói đến việc Diệp Quân Lâm có xuất thân nhà nghèo lại trở thành Chiến Thần của một quốc gia.

Bọn họ không tin nổi: “Được rồi; đứng lên đi” Diệp Quân Lâm nói.

“Cảm ơn Chiến thần.” Nhóm người Diệp Trung Lâm lần lượt đứng dậy, đi theo Diệp Quân Lâm vào trong phòng.

“Các người là chi thứ của nhà họ Diệp ở kinh thành?”

Diệp Quân Lâm hỏi.

“Đúng, không sai.”

Diệp Quân Lâm cười cười đầy vẻ sâu xa: “Các người đến Giang Nam, e là còn có một việc khác nhỉ?”